Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 960: Đi ra hôn 2

Sau khi mặc xong quần áo, Giang Cần tắt máy, trước khi màn hình tối đi, cửa sổ trò chuyện QQ trên màn hình máy tính của hắn vẫn chưa được đóng lại.
[Tiểu phú bà, mình sắp phải đi công tác rồi, ra ngoài hôn một cái.].
Thực ra hắn muốn gõ là ra ngoài ăn cơm, nhưng vì đang lúc Siêu Tử nói về việc môi lạnh có thể hôn, nên đã gõ nhầm. Sau đó, Siêu Tử lại làm hắn mất tập trung, hắn hoàn toàn không nhận ra lỗi của mình.
Dẫu biết phát hiện ra cũng vô dụng, vì vào thời đại này, QQ chẳng hề có chức năng thu hồi tin nhắn.
"Cậu cứ đọc tiểu thuyết đi, tôi dỗ dành Phùng Nam Thư vui vẻ rồi quay lại, chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận về những điều tuyệt vời của độc thân."
Giang Cần nói một câu rồi vội vã rời khỏi ký túc xá.
Lúc này, Siêu Tử chỉ biết câm nín, cơ thể run rẩy, trong lòng bức bối, nghĩ mình có nghe nhầm không? Họ luôn miệng nói rằng đọc tiểu thuyết mạng thú vị hơn hẳn yêu đương, nhưng khi đến lúc, họ lại đều đi yêu đương cả, đậu má chúng nó!
Trong khi đó, tại phòng 503 khu ký túc xá nữ, Phùng Nam Thư mặc bộ pijama gấu con, bắt đầu chạy tới chạy lui giữa ban công và phòng.
Do là cuối tuần, mọi người trong phòng đều đang nằm trên giường xem phim, đọc tiểu thuyết, thư giãn.
Khi họ thấy Phùng Nam Thư nhanh chóng thay đổi giày chuẩn bị ra ngoài, tất cả đều tỉnh táo tinh thần.
Ai cũng biết Phùng Nam Thư là một đứa dính chồng, đừng nói là người thật, kể cả khi thấy tin tức về hắn, cô cũng mê mẩn không thôi. Cô đột nhiên thay quần áo, chắc chắn là vì tên kia lại đến tìm.
"Giang Cần lại đưa cậu đi chơi à?"
"Ừm."
Phùng Nam Thư nhẹ nhàng trả lời một câu, rồi trong lòng thầm bổ sung, cô sắp được hôn bạn thân của mình rồi.
Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu trắng của Moncler, phía dưới là quần jeans đen, tôn lên vòng ba săn chắc và đầy đặn, cùng đôi chân dài miên man.
Sau đó, tiểu phú bà đi một mạch xuống cầu thang, về phía khu ăn uống số hai.
Kéo tấm rèm chống lạnh màu xanh quân đội sang một bên, Phùng Nam Thư thấy Giang Cần đã ngồi ở hàng ghế thứ hai gần máy sưởi chờ đợi, trên bàn đã đặt rất nhiều món, tất cả đều là những thứ cô yêu thích.
"Anh trai."
"Ừm, ăn đi."
Phùng Nam Thư được hắn đút cho một miếng thịt quay, sau đó ngoan ngoãn nhai, ánh mắt quan sát xung quanh bàn ăn nhưng không thấy khoai lang nướng và bánh trung thu.
Cô không biết mình sẽ được hôn vào lúc nào, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ mở miệng ăn hết những thứ Giang Cần đút cho, giống như một chú chuột hamster ngốc nghếch vậy.
Lúc một rưỡi chiều, ông bác bán cơm chiên ở quầy hàng cầm một cái chảo sắt, dùng muôi gõ vài cái, hét lên rằng đã bán hết, đã đến giờ tan ca, sau đó quay người đi một cách phóng khoáng.
Căng tin áp dụng hình thức thuê khoán này có điểm tốt là không hề có sự cạnh tranh nội bộ.
Lúc này, bên ngoài căng tin lại nổi lên một cơn gió lạ, cảm giác như Tôn Ngộ Không đang tới vậy.
Giang Cần nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy trong trường có vô số cặp đôi quấn chặt áo quần, thổi phù phù chạy về phía căng tin, có một anh chàng chạy đến cửa mà còn vấp phải một bước, không cẩn thận ngã ngay trước cửa.
Đây, chính là kết cục của việc yêu đương.
Giang Cần vui vẻ đút cho Phùng Nam Thư một miếng thịt, rồi lại quay đầu nhìn, phát hiện anh chàng bị ngã kia có vẻ quen mắt, trông giống hệt lão Tào.
Nhưng y thấp hơn lão Tào một chút, không có khí chất thanh lịch của Tào ca, hơn nữa Tào ca không bao giờ bẩn thỉu, không chảy nước mũi như vậy.
Người này có vẻ ngoài của Tào thiếu gia nhưng không có linh hồn của Tào thiếu gia.
"Lão Giang, sao cậu cũng ở đây?"
Giang Cần im lặng một lát, nhận ra người chạy lảo đảo tới chính là lão Tào, Đinh Tuyết đi cùng y còn ân cần giúp y gỡ những chiếc lá khô dính trên người.
Với tính khí thối của Đinh Tuyết, thế mà không chửi y là ngốc, có lẽ đoạn ngã xuống đúng vào lúc đang nói những lời ngọt ngào.
"Ra ngoài ăn trưa cũng gặp được đôi các cậu, Lâm Đại bé thế cơ à?"
"Chủ yếu là chỗ tránh gió ít quá, cơn gió vừa rồi, làm cả hai chúng tôi đều lạnh cứng người."
Tào Quảng Vũ xoa xoa tay, để lên bên cạnh lò sưởi một lúc, sau đó lại đặt tay Đinh Tuyết vào trong tay mình, chủ yếu thể hiện sự ân ái.
Đinh Tuyết nở một nụ cười hạnh phúc: "Cảm ơn anh !"
"Không có gì, Tuyết Nhi."
Giang Cần nghe xong da đầu tê dại: "Đinh Tuyết, chúng ta có ai không biết ai, đừng điệu chảy nước nữa được không, tiểu phú bà của tôi sẽ học theo đấy!"
Phùng Nam Thư nhìn Giang Cần một cái: "Cái này em đã học được từ trước rồi."
Đinh Tuyết nhíu mày, lời nói chứa đầy sát khí: "Giang Cần, đừng nói bừa, tôi điệu ở đâu chứ? Bình thường tôi vẫn thế này mà, phải không anh trai?"
Tào Quảng Vũ cũng không kịp suy nghĩ đã vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, bình thường vẫn thế."
Đinh Tuyết nghe thấy thế thì tự dưng cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận