Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 519: Ca ca, ôm

- Có phải cậu muốn nhìn mình ăn nước miếng của cậu không?
- Không phải đâu, mình cái gì cũng không hiểu.
Nghe được câu này, Giang Cần đang ăn kem lập tức sửng sốt.
Vãi, hắn đã nói mà, câu này nghe rất quen, không biết là nghe ở đâu rồi. Quả nhiên a, đây không phải là câu quen thuộc của Phùng Nam Thư sao.
Đàm Thanh nói nếu muốn mời khách dùng bữa, cậu nên tìm một nhà hàng ở bên ngoài, hắn nói mình chỉ là sinh viên đại học, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng hắn thật sự là cái gì cũng không hiểu sao? Vớ vẩn, hắn chỉ là muốn lừa Hà Ích Quân một bữa cơm.
Từ đó suy ra, Phùng Nam Thư rõ ràng là không phải cái gì cũng không hiểu, cô chỉ thích ăn chung đồ với Giang Cần.
- Phùng Nam Thư, cậu đang sáo lộ mình đúng không?
Phùng Nam Thư mờ mịt:
- Giang Cần, sáo lộ là gì?
Giang Cần sắp xếp lại từ ngữ:
- Đó là khi cậu muốn ai đó làm một việc gì đó, nhưng nếu nói thẳng ra thì người đó chắc chắn sẽ không làm, vì thế cậu dùng phương pháp quanh co lòng vòng để lừa gạt kẻ đó, đây gọi là sáo lộ.
- Mình, mình vẫn không hiểu.
Tiểu phú bà dời ánh mắt đi nơi khác, điềm nhiên như không có việc gì.
Nghe được câu trả lời của cô, Giang Cần im lặng ăn kem đã qua sử dụng, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập hoài nghi.
Chạng vạng tối, mây lửa cháy khắp bầu trời, trên sân thể dục vừa tổ chức xong hội thao lại tụ tập rất nhiều sinh viên, có người chơi bài, có người trò chuyện.
Nhân viên 208 làm việc riết cũng chán, vì thế bọn họ hẹn nhau ra sân thể dục đánh bài poker, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Tô Nại, lén lút khóa trái cửa phòng, không biết đang làm gì.
Nhưng lần này, Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ đã học được bài học, hoặc là không đánh, hoặc là nhất định phải cùng đội với bà chủ, không ai thuyết phục được.
Quả nhiên, sau khi thắng mấy ván liên tiếp, hai người vui như điên, đi theo bà chủ dường như kiếm được nhiều hơn đi theo ông chủ.
Nhưng ở đội còn lại, Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh bãi công, nhất quyết phải cùng phe với bà chủ, nếu không sẽ không chơi nữa.
Mà Giang Cần thì ngồi bên cạnh, một ông chủ lớn đẹp trai bức người, rất giống một tên đầu đường xó chợ được tặng kèm khi mua tiểu phú bà, làm cho hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
- Được rồi được rồi, không đánh nữa. Mọi người chơi đi, tiểu phú bà đi theo mình, không nên ảnh hưởng đến cân bằng thế cục.
- Vậy thì tôi không chơi nữa.
Phùng Nam Thư đứng lên, nhét tay vào tay Giang Cần, đi theo hắn rời khỏi sân thể dục.
Tháng năm chạng vạng không nóng, cho nên có không ít người đi dạo trên đường. Khi đi qua rừng phong, dưới ánh sáng yếu ớt của bầu trời u ám, có thể nhìn thấy vài đôi tình nhân ôm nhau lúc ẩn lúc hiện.
Tiểu phú bà đi không nổi nữa, kéo Giang Cần nhìn một hồi lâu, ánh mắt trở nên sáng ngời.
- Xem cái này làm gì? Không có ý nghĩa, mình dẫn cậu về 207, Miyazaki Hayao còn có bộ phim “Lâu đài di động của Howl” cũng rất kinh điển, mình cùng cậu đi xem...
- Ca ca, ôm.
Phùng Nam Thư ngắt lời hắn, trong đôi mắt như có thủy sắc đang dập dờn.
Một câu nói êm ái vang lên bên tai Giang Cần, ngay lập tức khiến hắn kinh ngạc.
Rõ ràng là bạch phú mỹ trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, tại sao nói nũng là nũng đây?
Hắn kinh ngạc nhìn tiểu phú bà tuyệt mỹ với cặp lông mi thon dài, môi đỏ mọng phấn nhuận, hắn hoài nghi là mình nghe lầm, một lúc lâu sau hắn nhịn không được mà lau nước miếng, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ kiên cường bất khuất.
- Không được, không thể ôm. Cậu quên chúng ta là bạn tốt sao? Nếu ôm một cái thì tình bạn sẽ không trong sáng nữa, rất nguy hiểm. - Giang Cần hù dọa cô.
Phùng Nam Thư nhìn hắn với vẻ mặt cao lãnh:
- Giang Cần, bạn tốt có thể ôm.
- Ai nói? Nói bậy bạ, những lời vô trách nhiệm này cũng có thể nói ra, quả thực đại nghịch bất đạo! - Giang Cần nổi giận.
- Nhưng, nhưng đó là cậu nói. - Tiểu phú bà đáng thương nói.
- Làm sao mình có thể nói những lời như vậy chứ?
- Lúc chúng ta cùng đi tắm, cậu ôm mình và dùng điện thoại cấn mông mình, sau đó cậu còn nói bạn tốt có thể ôm.
Giang Cần nghẹn họng:
- Nói là nói như vậy, nhưng mà mình đút cậu ăn cơm và nắm tay nhỏ của cậu đều đã vượt quá giới hạn, nếu ôm cậu nữa, thì sẽ không hợp Chu lễ.
- Cậu còn ăn chân mình. - Phùng Nam Thư thay hắn bổ sung thêm một điều.
- Chúng ta đã nói là không nhắc đến chuyện đó nữa mà.
- Ca ca, ôm.
Giang Cần híp mắt suy tư hồi lâu:
- Giữa bạn bè ôm một cái cũng không sao, cho nên ôm một cái vẫn là bạn bè?
Phùng Nam Thư nghiêm túc gật đầu:
- Cả đời là bạn tốt.
Giang Cần cảm thấy cô đang đánh tráo khái niệm, nhưng lại không có chứng cứ.
- Được rồi, đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận