Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 211: Sự kiện đằng sau cây Nhân Duyên (1)

Giáo sư Nghiêm trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Giang Cần cung kính đưa thư giới thiệu qua, còn giúp lão giáo sư cầm bút đưa tới trong tay.
Sau đó giáo sư Nghiêm lấy ra một bản thảo khác, so sánh nội dung viết lại.
Sau khi nhận được thư giới thiệu, Giang Cần lập tức cảm thấy trách nhiệm trên người mình trở nên trọng đại.
Đương nhiên, nụ cười của hắn cũng càng rõ ràng.
Nếu chỉ nhân danh khởi nghiệp để quảng bá diễn đàn, rất có thể Khoa học Kỹ thuật sẽ không phản đối, nhưng cũng sẽ không quá ủng hộ.
Dù sao đây cũng không phải hạng mục của trường mình, cho phép tồn tại đã đủ nể mặt rồi, chẳng lẽ còn phải hỗ trợ hô to gọi nhỏ?
Nhưng nếu nhân danh vừa học vừa làm đẩy qua, vậy thì sẽ khác.
Bốn chữ vừa học vừa làm, nghe rất bình thản, nhưng ở cấp độ trường học, đây là một từ rất có trọng lượng.
Một khi bên Khoa học Kỹ thuật đồng ý, chuyện này sẽ trở thành hạng mục liên hợp giữa hai trường, chủ nhiệm bên Đại học Khoa học Kỹ thuật chẳng những không thể phản đối mà còn phải mở rộng cánh cửa.
- Cảm ơn giáo sư, em nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
- Không cần hót líu lo ở trước mặt tôi, hãy nhớ thực hiện bốn chữ vừa học vừa làm.
Giáo sư Nghiêm nói xong, nhịn không được mà cảm thán, nếu học sinh trước của mình có một nửa ý đồ quỷ quái và không từ thủ đoạn của Giang Cần, thì đến cuối cùng hạng mục dốc hết tâm huyết đó cũng sẽ không thất bại.
Bạn không thể không thừa nhận, giữa người sáng lập và người sáng lập cũng khác nhau một trời một vực.
Có một số người, bọn họ được sinh ra với tầm mắt và ánh mắt có thể khuấy động phong vân.
Cầm thư giới thiệu, Giang Cần vui vẻ rời khỏi văn phòng giáo sư Nghiêm, lúc đi còn hàn huyên với Hồng Nhan hai câu.
Đường Lâm nhìn cuộc đối thoại của hai người, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người theo đuổi bạn thân rất nhiều, chỉ riêng khoa Thương mại Quốc tế đã đứng kín sân bóng chuyền, nhưng rất ít khi cô thấy giọng điệu của bạn thân dịu dàng như vậy, nụ cười sáng lạn như vậy.
Ân, xem ra người theo đuổi này có cơ hội, ước tính khoảng, hẳn là có 35%.
……
Sau khi rời khỏi văn phòng tổng, Giang Cần đi tới phòng 208, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt.
Tô Nại, Lô Tuyết Mai, Thời Miểu Miểu năm sáu người đang nằm dài trên bàn nghiên cứu cái gì đó, trong giọng nói toàn là hưng phấn, líu ríu, so với chim sẻ ngoài cửa sổ còn ồn ào hơn.
- Mọi người đang làm gì vậy?
Tô Nại nghe tiếng quay đầu lại:
- Ông chủ, ảnh chụp team building lần trước đã in xong, lúc Tuyết Mai đi Thịnh Thị thuận đường mang về.
- Vậy sao? Cho tôi xem nào. - Giang Cần cũng không nhịn được có chút tò mò.
Sự gắn kết của đoàn đội cũng không phải nói đi team building một lần là có thể kéo dài cả đời, thứ này thuộc về vật tư tiêu hao, nhất là trong công việc hàng ngày rườm rà, một khi xuất hiện mâu thuẫn, sự gắn kết kia nói không là không.
Cho nên Giang Cần đặc biệt bảo Lô Tuyết Mai mang theo máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh ở du lịch nông thôn, sau đó in thành sách, mỗi người một quyển.
Về sau thỉnh thoảng lấy ra nhìn xem, đối với sự gắn kết của đoàn đội cũng có tác dụng tăng cường nhất định.
Sau đó Giang Cần lật một trang, thấy được ảnh chụp chung của hắn và tiểu phú bà ở cửa khu du lịch nông thôn, tư thế hai người đối mặt với ống kính, một người trong trẻo lạnh lùng, một người cà lơ phất phơ.
Nhưng ánh mắt Phùng Nam Thư có chút hướng về phía mình, hẳn là do chụp chậm.
Nhưng…
Không hiểu sao lại có chút đẹp mắt.
Mình quả nhiên đẹp trai đến nổ tung đi, ngay cả nhan sắc đỉnh cấp như Phùng Nam Thư cũng không chịu nổi, ánh mắt cũng không muốn rời đi một giây.
- Phần của bà chủ các cậu đâu? - Giang Cần lấy lại tinh thần nhìn về phía Lô Tuyết Mai.
Lô Tuyết Mai a một tiếng, ánh mắt hơi cứng đờ:
- Tôi in theo danh sách đi du lịch, hình như quên…
- Được, Lô Tuyết Mai, lương tâm cô nhỏ như hạt đậu vậy sao? Cô ấy mua hoa quả đắt như vậy, cô quên cô ấy rồi sao? Chậc chậc chậc, sau này cô ra ngoài xã hội đừng nghĩ có tương lai gì!
- Xin lỗi ông chủ, bây giờ tôi lại đi Thịnh Thị một chuyến, tìm bọn họ in một quyển! - Lương tâm của Lô Tuyết Mai cũng bất an.
- Quên đi, cô đem quyển sách của tôi đưa cho cô ấy đi.
Giang Cần đưa album ảnh trong tay qua, gần đây hắn cần đi tới đi lui giữa Lâm Đại và Khoa học Kỹ thuật, cũng không có thời gian ở bên Phùng Nam Thư, phỏng chừng cô nàng này rất tịch mịch, nhìn thấy album ảnh nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng chính hắn không có thời gian đi đưa, bởi vì hắn vừa lấy được thư giới thiệu, đang sốt ruột muốn đi Khoa học Kỹ thuật tìm chủ nhiệm Lưu.
Đợi sau khi Giang Cần rời đi, Lô Tuyết Mai bỗng nhiên nhớ tới một việc, lập tức lật album đến trang thứ ba đếm ngược, đưa cho Tô Nại, Thời Miểu Miểu bên cạnh xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận