Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 512: Ôm ngủ (2)

Bốn mắt nhìn nhau, Phùng Nam Thư còn có chút mơ hồ, nhẹ nhàng cọ một cái trên người hắn, thay đổi tư thế thoải mái khác muốn lần nữa nằm sấp vào trong lòng Giang Cần, xem ra là muốn ngủ thêm.
- Giang Cần, bỏ điện thoại của cậu ra, cấn mông mình.
Giang Cần nhìn thoáng qua di động đặt trên bàn máy tính, thản nhiên nói:
- Dậy thôi tiểu phú bà, chúng ta nên trở về trường.
- Còn muốn ngủ thêm một lát nữa. - Phùng Nam Thư thì thào nói.
- Cậu ngủ thêm một lát nữa, cổ mình sẽ gãy mất.
Lúc này Phùng Nam Thư mới ngồi dậy, dụi mắt, bộ dạng chưa tỉnh ngủ:
- Giang Cần, cậu lại ôm mình.
Giang Cần ha hả một tiếng:
- Hai ta không biết là ai ôm ai đâu.
Tiểu phú bà rầm rì lấy điện thoại ra, phát hiện Cao Văn Tuệ gọi cho cô mười ba cú điện thoại, Phạm Thục Linh cũng gọi cho cô bảy cú.
Cô suy nghĩ một chút, định trả lời Cao Văn Tuệ, kết quả bị Giang Cần ngăn lại.
Hay lắm, ở cùng với mình, một đêm không về, với tính cách của Cao Văn Tuệ, cô ấy không não bổ ra một tác phẩm để đời mới là lạ!
Giang Cần cảm thấy vẫn là Phạm Thục Linh đáng tin hơn, chị đại ký túc xá, tính cách không nhảy thoát như Cao Văn Tuệ, chắc chắn sẽ không có hiểu lầm gì.
- Gọi lại cho Phạm Thục Linh đi.
- Được.
Phùng Nam Thư không biết vì sao không thể gọi cho Cao Văn Tuệ, nhưng cô cứ thích nghe Giang Cần, vì thế liền gọi cho Phạm Thục Linh.
Nghe nói tối hôm qua cô ở cùng Giang Cần, Phạm Thục Linh ở đầu dây bên kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó truy vấn bọn họ là mấy lần và còn hỏi cảm giác như thế nào, làm cho Giang Cần nghe đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạn cùng phòng của tiểu phú bà đều bị người đàn bà có độc Cao Văn Tuệ kia truyền nhiễm hết rồi sao?
Phùng Nam Thư không hiểu ‘mấy lần’ và ‘cảm giác thế nào’ là có ý gì, cô dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Giang Cần.
Thấy vậy, Giang Cần nhận lấy điện thoại của cô, mặt không chút thay đổi miêu tả lại chuyện tối hôm qua sau đó cúp điện thoại, không cho vị học giả này có cơ hội truy vấn, ngăn cản một hồi não bổ hình ảnh 18 cộng.
Nữ sinh đại học thời nay thật sự là khó lường và đáng sợ, bắt được cái gì là lập tức muốn dập đầu cái đó.
- Giang Cần, mình còn muốn ngủ thêm một lát. - Phùng Nam Thư đột nhiên nói.
- Ngủ ở đây quá mệt mỏi, lát nữa về ký túc xá ngủ cho ngon.
Tiểu phú bà nghe xong lại rì rầm, bỗng nhiên nhớ lại cảm giác được ôm ngủ khi nãy, đáy lòng cô tựa như có cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, giờ phút này cô đã không có hứng thú với việc trở về ký túc xá ngủ, chỉ muốn chui vào trong lòng Giang Cần.
Cô đá chân một cái, bỗng nhiên phát hiện trên chân phải không có vớ, đôi chân nhỏ trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, trong suốt long lanh, không nhiễm bụi trần.
- Giang Cần, tất của mình mất rồi.
- Để mình tìm cho.
Giang Cần đứng lên, theo bản năng mò ra phía sau, bởi vì kinh nghiệm những lần trước nói cho hắn biết, vớ thường ở phía sau mông mình, nhưng lúc này đây lại không tìm thấy.
Không phải là bị mình ăn trong lúc mơ màng rồi chứ?
Hắn nhét tay vào túi móc hai cái, sau đó móc ra một cái vớ bông màu trắng in hoa văn hình gấu nhỏ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi mang vớ xong, cửa phòng liền bị đẩy ra, mấy người Tào Quảng Vũ cầm bữa sáng đi vào, phát hiện hai người đã tỉnh, nhất thời nổi hứng muốn xem náo nhiệt.
- Giang ca, tối hôm qua ngủ rất ngon nhở?
- Ừ, ngủ rất ngon.
Giang Cần mặt không đỏ thở không gấp, hắn lấy ống hút ra chọc sữa đậu nành rồi đưa cho tiểu phú bà, tuyệt không tồn tại thứ như quẫn bách và ngượng ngùng.
Nhìn thấy trạng thái của hắn, ba người nhất thời cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mẹ nó, da mặt Giang ca thật là dày.
Mồm thì nói là bạn tốt, kết quả ôm người ta ngủ cả đêm, sau khi tỉnh ngủ thì dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, giống như bạn tốt nên ôm ngủ, không ôm bạn tốt ngủ mới là quái.
Một chữ, tuyệt.
Tào Quảng Vũ bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim truyền hình, tên là "Thiên Tiên Phối", trong đó có một nhân vật tên là Đổng Vĩnh, may mắn gặp được khuê nữ thứ bảy của Vương Mẫu nương nương, kết quả thiếu chút nữa bị hại chết.
Lão Tào cảm thấy, nếu Đổng Vĩnh có da mặt kim đâm không thủng như Giang ca, đừng nói Tiểu Thất công chúa, toàn bộ bảy tiên nữ cũng đừng hòng có ai chạy thoát, ai nấy đều sinh một bé con bụ bẫm, đến khi trở về làm cho Vương Mẫu nương nương tức đến méo miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận