Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 453: Bạn tốt có thể hôn nhau không? (2)

Gần đến trưa, tiếng chuông tan học của trường vang lên, ngay lập tức đánh thức những người đang làm việc, dưới sự ra hiệu của Giang Cần, Lai Tồn Khánh vẫy tay, bảo mọi người đi ăn cơm.
- Đưa cậu đi ăn thử cơm của trường Đại học Bách khoa nhé?
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn gật đầu:
- Được.
Giang Cần nhét tay vào túi, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô:
- Muốn ăn gì?
- Ăn sủi cảo.
Giang Cần không có phiếu ăn của trường Đại học Bách khoa, Lai Tồn Khánh cũng không có, vì vậy chỉ có thể đi theo nhân viên làm thêm để ăn ké.
Căng tin của trường Đại học Bách khoa và căng tin của trường Lâm Đại không có quá nhiều khác biệt, điểm khác biệt duy nhất có thể là màu ghế, một cái màu vàng một cái màu xanh.
Lai Tồn Khánh và Đinh Xảo Na đích thân phục vụ ông chủ và bà chủ, mang đến sủi cảo và giấm, lại gọi thêm một phần đậu phụ xào và thịt kho tàu, ngoài ra còn có một phần cơm.
Lúc này tiểu phú bà đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt cao lãnh, coi thường tất cả mọi người, nhưng ai cũng không thể ngờ cô đặc biệt muốn được Giang Cần đút.
- Há miệng.
- Giang Cần, thêm một chút giấm nữa.
Phùng Nam Thư chỉ vào đĩa giấm.
Giang Cần nhìn thoáng qua sủi cảo mình gắp lên, trong lòng tự nhủ, toàn bộ đều chết đuối trong giấm, còn muốn dính thêm một chút, sao hôm nay lại thèm chua như vậy?
Thấy hắn lại lăn sủi cảo vào đĩa giấm một vòng, Phùng Nam Thư cực kỳ kiêu ngạo ăn hết, kết quả chua loét, biểu tình cao lãnh lập tức sụp đổ, thậm chí còn phun ra một đoạn lưỡi phấn nộn.
- Nhỏ chua ngoa, có muốn ăn thêm không?
- Thêm một cái nữa, nhưng lần này đừng nhúng giấm.
Giang Cần lười đổi đôi đũa khác không dính giấm, trực tiếp đưa vào miệng mút một cái, rồi gắp sủi cảo đút cho tiểu phú bà, cho cô ăn ngấu nghiến.
Hai người bạn tốt trong sáng từ trước đến nay chưa từng hôn nhau, nhưng lượng nước bọt mà họ ăn qua nhau lại có khi còn nhiều hơn cả những cặp tình nhân chân chính, thật là sạch sẽ và vệ sinh. Nếu phải đánh giá thì Giang Cần cảm thấy nước bọt của tiểu phú bà có vị ngọt rất thanh.
Không biết đôi môi nhỏ của cô có ngọt như vậy không.
Giang Cần im lặng một lúc, lấy điện thoại ra, truy cập vào Baidu qua wap, gõ một dòng chữ vào ô nhập liệu.
Baidu: Bạn tốt có thể hôn nhau không?
Trả lời: Không được.
Baidu: Tại sao?
Trả lời: ‘Tại sao’ là một bài hát cổ điển do Lưu Đức Hoa thể hiện, lời được viết bởi Tiết Trung Minh, sáng tác bởi Nhân Quỳ...
Giang Cần cảm thấy vô vị, mẹ kiếp, bạn tốt cũng không được hôn nhau, mẹ nó còn có vương pháp nữa không?
Hắn cất điện thoại vào túi quần, tiếp tục ăn.
Mà ở phía sau bên phải, Cố Điềm Điềm đang nhìn bọn họ, trong ánh mắt chứa u oán, nhưng lại chỉ dám u oán, vì thế cô tùy tiện nuốt hai miếng cơm, mang tâm sự nặng nề đi theo Thang Lệ trở về ký túc xá.
Muốn làm bà chủ, thậm chí đã sớm nhập vào vai nhân vật bà chủ, hơn nữa dưới sự tâng bốc của mọi người, cô đã thực sự nếm được vị ngọt.
Kết quả một giây sau, cô phát hiện ra bà chủ thực sự đẹp như thiên tiên, cùng mình khác một trời một vực, căn bản không thể so sánh.
Những sự việc khó xử như thế này là không thể nào lắng xuống trong vòng mười ngày nửa tháng được. Tuy nhiên, có những người rất nhạy bén, họ lại thích hóng chuyện.
Ví dụ như Trần Văn Phương hôm nay được nghỉ luân phiên, há miệng liền hỏi kết quả thổ lộ.
- Điềm Điềm, Giang Cần có đồng ý với cậu không?
- Cậu ta có bạn gái rồi. - Cố Điềm Điềm buồn bực đáp lại một câu.
Trần Văn Phương rất bất ngờ:
- Hả? Ai vậy?
Vu Toa Toa nhịn không được mỉm cười:
- Là Phùng Nam Thư, người con gái đẹp nhất mà mình từng thấy trong đời, không thể giành chiến thắng, không ai có thể thắng được.
- Khoa trương như vậy sao?
Trần Văn Tú có chút không tin.
- Nam thần của mình đủ đẹp trai đủ tỏa sáng phải không? Nhưng tất cả mọi người đều không tin Phùng Nam Thư sẽ để mắt đến cậu ấy. Cô ấy là viên ngọc quý của trường trung học Thành Nam chúng tôi, bọn họ cảm thấy Giang Cần dù có lóe sáng đến đâu cũng không xứng đáng. Kết quả là trong kỳ nghỉ Tết, bọn họ nắm tay đi hội chùa bị người ta nhìn thấy. Ngay trong đêm đó, tất cả nam sinh đều thất tình, những bài văn buồn kia viết rất sầu thảm, muốn chết đi sống lại, lại vừa mộng tan vừa trống vắng, mình xem cả kỳ nghỉ đông mà vẫn chưa xem hết.
Vu Toa Toa nói xong thì thở dài một tiếng:
- Giang Cần, cậu ấy thật là, đã chà đạp bạch nguyệt quang trong trái tim của tất cả các chàng trai, biến cô ấy thành dáng vẻ chỉ thuộc về hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận