Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 916: Tạo nhiệm vụ mới cho sếp bà (3)

“Tin tức đêm nay” vẫn thuộc về Zhihu Vườn Trường, vì thế đa số tin tức đều liên quan đến sinh viên, dù Giang Cần và Tào Quảng Vũ đều là sinh viên đại học, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng tin tức lại gần gũi với bản thân đến vậy.
Tào Quảng Vũ nín thở, mãi đến khi không thể chịu đựng được nữa mới lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Giang Cần với vẻ mặt sợ hãi: "Giang Cần, cậu sợ không?"
"Tôi sợ cái gì chứ, tôi đâu có làm gì cả."
"Vậy cậu làm sao mà bị thế này?"
Giang Cần liếc nhìn y: "Bệnh ngoài da thôi."
Tào Quảng Vũ cười khẽ: "Nguyên nhân là Phùng Nam Thư sao?"
"Lượn đi, sáng nay dùng Kem đánh răng Crest chưa? Hơi thở thơm mát đến lạ."
"Lão Giang đừng giả vờ nữa, ánh mắt của cậu đã nói lên tất cả, cậu cũng đang hoang mang lắm đấy."
Giang Cần thờ ơ mỉm cười: "Tôi sợ cậu ngỏm thôi, lão Tào, cậu nghĩ xem, nếu cậu chết, sau này ai sẽ mời cả ký túc xá chúng ta đi ăn đây?"
Giang Cần tỉnh bơ trở lại chỗ ngồi, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, trong lòng nghĩ, đừng thật sự ngỏm chứ, khó khăn lắm mới sống lại, cuộc sống đang ngày càng tốt lên, sắp thành tỷ phú nhỏ rồi.
Ông chủ Giang nhấc ly nước lên uống một ngụm, tự nhủ, để giữ mạng, có vài người chuyện gì cũng có thể làm ra được, đây gọi là "ham muốn được sống".
Sáng sớm hôm sau, Tết Trung Thu, đây vẫn là một năm mà Trung Thu và Quốc Khánh không "kết hợp tiến hóa" cùng nhau. Là một ngày lễ truyền thống quan trọng, Trung Thu yêu quý vẫn có ba ngày nghỉ riêng biệt của mình.
So với Trung Thu sau này trở thành "phụ kiện" của Quốc Khánh, quả thực là hai thế giới khác biệt.
Có điều, đối với một số bạn học xa quê, ba ngày nghỉ không đáng giá để trở về nhà, nhưng dù sao đó cũng là ngày lễ, nên không khí lễ hội vẫn cần phải có, cho nên trường học vô cùng nhộn nhịp.
Siêu thị trong trường từ sáng sớm đã tung ra hộp quà bánh Trung Thu, đủ loại màu sắc, bày trên các kệ hàng.
Phải nói, Tưởng Chí Hoa thực sự là người có đầu óc kinh doanh, loại bánh Trung Thu cô ấy bán đều được đóng gói cực kỳ đẹp mắt, giá cả cũng không hề rẻ, sản phẩm được định vị giống như quả táo an lành trong đêm Giáng Sinh.
Bên cạnh đó, một số quầy hàng trong căng tin kinh doanh không tốt cũng tận dụng cơ hội để tiếp thị, chỉ cần đặt món là sẽ được tặng một miếng bánh Trung Thu.
Việc kinh doanh có mặt ở khắp mọi nơi.
Giang Cần dậy khỏi giường, đang mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài thì bị Chu Siêu gọi lại.
"Giang ca, cậu đi đâu thế?"
"Tôi đi vào thành phố dự một cuộc họp."
Siêu Tử gãi đầu: "Chiều nhớ về sớm nhé, chúng ta cùng nhau tụ tập ở sân vận động, uống bia và ăn bánh Trung Thu."
Giang Cần làm dấu hiệu OK: "Không có tôi, không được bắt đầu nhé."
"Dĩ nhiên rồi."
Giang Cần kéo cửa đi ra ngoài, đến căng tin ăn sáng, còn được tặng một miếng bánh Trung Thu miễn phí, mà hương vị còn rất ngon nữa.
Sau khi rời căng tin, Giang Cần lái xe chầm chậm trên đường trong sân trường, chưa kịp đến cổng trường thì đã thấy một vài bóng dáng quen thuộc đang đứng bên lề đường dựng một gian hàng nhỏ, bán bánh Trung Thu.
Giang Cần lái xe đến gần, hạ cửa sổ nhìn qua: "Các cậu đang làm gì thế?"
"Kinh doanh." Trang Thần tự hào ngẩng cao đầu nói.
"Bán bánh Trung Thu à?"
Trang Thần liếc nhìn hắn một cái: "Không mua thì đừng hỏi linh tinh."
Giản Thuần không thể nhịn được mà nhìn y một cái: "Cậu biết nói chuyện không vậy?"
"Thuần Thuần, tôi đã rất lịch sự rồi. Cậu nhìn xem, chiếc xe to như này đậu ngay trước quầy hàng của chúng ta, chúng ta bán hàng thế nào được?"
Giang Cần đặt tay lên cửa sổ xe, ánh mắt lướt qua cửa sổ, thấy Trang Thần đứng đằng sau năm chiếc hộp lớn, bên trong đầy ắp bánh trung thu.
Thú thực, các vị bánh khá là đa dạng.
"Cậu đã làm nghiên cứu thị trường trước khi kinh doanh chưa?"
Trang Thần nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Trong trường có ba siêu thị bán bánh trung thu, chỉ là bao bì của họ đẹp mắt hơn thôi nhưng giá cả lại đắt đỏ. Bánh của tôi vừa rẻ vừa chất lượng, nghĩ thế nào người ta cũng chọn của tôi."
Giang Cần dời ánh mắt, nhìn về phía Tống Tình Tình, Giản Thuần và Tưởng Điềm đứng bên cạnh: "Các cậu cũng góp tiền à?"
"Không, chúng tôi không có, những chiếc bánh trung thu này là Trang Thần mua, chúng tôi chỉ đến xem cho vui."
"Thần ca đã ăn sáng chưa?"
Nghe được người khác gọi mình là anh, lại còn hỏi một câu đầy quan tâm như ăn sáng chưa, Trang Thần hơi bị sốc, không rõ ý định của hắn.
Giang Cần bỗng nhiên nở một nụ cười rực rỡ: "Chắc cậu không biết, căng tin đang phát bánh trung thu miễn phí."
Sắc mặt Trang Thần tái mét: "Miễn phí? Năm ngoái chẳng có chuyện này."
"Vì vậy mới bảo cậu nên làm nghiên cứu thị trường. Lâm Xuyên cũng chỉ lớn thế này, cậu thu phí làm sao cạnh tranh được với miễn phí?"
"Giang Cần, cậu đến đây là để phá hỏng tinh thần của tôi à?" Trang Thần có vẻ không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận