Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 595: Trong nhà nhiều thêm một ngụm người (2)

Giang Cần vén chăn lên, gãi đầu đi ra khỏi phòng, phát hiện Giang Chính Hoành đang ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa xem ti vi, mà tiếng nói chuyện lại đến từ phòng bếp trong nhà.
- Ba, đang uống trả hả?
- Thằng nhóc thối, con còn biết về nhà à? Đã nghỉ ba ngày rồi. - Giang Chính Hoành dọa khuôn mặt già mà giáo huấn hắn một câu.
Giang Cần ngáp một cái, đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng bếp:
- Ba ngày nay bận rộn nhiều việc nên về trễ một chút, đúng rồi, trong nhà có khách đến hả ba?
- Á, nhóc thúi này, còn biết tự mình hiểu lấy mình à, còn biết bản thân là khách?
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Lão Giang, đừng bảo là con mới rời nhà nửa năm mà hai người đã thay đổi con trai rồi chứ?
Giang Chính Hoành trầm tư một lát:
- Con nói như vậy, hình như cũng không sai.
Giang Cần quay đầu đi thẳng vào phòng bếp, thầm nghĩ mình phải xem là ai tu hú chiếm tổ chim khách, kết quả vừa vào cửa đã thấy Viên Hữu Cầm đang nấu cơm, bên cạnh còn có một cô gái cùng nấu cơm.
Dáng người cô rất cao gầy, chân dài eo nhỏ, tóc dài màu đen mềm mại buông xuống như áo choàng, sườn mặt ôn nhu, mặt mày động lòng người, lông mi thon dài bị ánh đèn phòng bếp nhuộm sáng, biểu tình cao lãnh trông vừa lạnh vừa ngốc.
Mà thứ cô mang trên chân, chính là đôi dép mà Giang Cần phát hiện trong tủ giày lúc trở về.
Chính vào lúc này, Viên Hữu Cầm dùng thìa múc muỗng nước canh trong nồi đất đưa qua, chỉ thấy cô gái nhẹ nhàng há miệng, thổi hai cái sau đó hút một ngụm, tiếp đó liền phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt sáng không chịu được.
- Ngon không?
- Dạ ngon, dì làm cái gì cũng ngon.
Ôi đệch, mẫu từ nữ hiếu cộng thêm cả nhà sung sướng là tình huống gì? Giang Cần đau cả đầu.
Hắn là con độc đinh của nhà lão Giang, chưa từng nghe qua chuyện con còn chưa về nhà nhưng người trong nhà đã vui vẻ trước, đây là đạo lý gì.
Chẳng lẽ trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người cũng có thể xảy ra một cách tự nhiên như vậy sao?
Giang Cần đang đứng ngẩn ngơ, thì phát hiện cô gái đứng ở phía trước đã quay đầu, sau đó như một bạch phú mỹ cao lãnh mà nhìn hắn, nhưng trong mắt rõ ràng rất sung sướng.
- Tiểu phú bà, sao cậu lại ở trong nhà mình?
- Cậu chưa về nên mình đến chơi. - Phùng Nam Thư đúng lý hợp tình mở miệng.
- Nhưng lúc mình về, trong nhà làm gì có ai, mọi người đã đi đâu?
- Dì đưa mình đi chợ mua thức ăn.
Viên Hữu Cầm đậy nắp nồi đất lại:
- Ngày nghỉ đầu tiên Nam Thư đã chạy tới, hỏi mẹ con đã trở về chưa. Mẹ nghĩ dù sao con cũng chưa về, phòng cũng để không, cho nên giữ con bé ở lại hai ngày.
- Mẹ, mẹ ép một bạn học nữ ở lại nhà chúng ta, việc này không lịch sự. - Giang Cần khẽ nhíu mày.
- Con bé nói có về nhà thì nó cũng ăn cơm một mình, người làm mẹ như mẹ sao có thể không đau lòng cho được? Cho dù là người xa lạ, cũng không thể nhìn cháu rời đi một mình được, đúng không Nam Thư?
Phùng Nam Thư nghiêm túc gật đầu:
- Cháu ăn một mình, rất đáng thương.
Vẻ mặt Giang Cần tò mò nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của cô:
- Cậu học mấy thứ này ở đâu vậy? Những thứ này ngay cả mình cũng không biết!
- Mình không biết.
Viên Hữu Cầm bỗng nhiên đưa cho hắn một chiếc đũa:
- Tiểu tử thúi, về nhà chỉ biết hỏi Đông hỏi Tây, mau mang thức ăn ra ngoài, sắp ăn cơm rồi.
Giang Cần dạ một tiếng, mang thức ăn ra bàn, sau đó lại quay lại:
- Mẹ, gần đây mẹ có xem tin tức không?
- Tin gì?
- Chính là tin tức buổi sáng và chuyên mục dân sinh của đài địa phương Lâm Xuyên ấy, mẹ xem chưa?
Viên Hữu Cầm đậy nắp nồi đất lại:
- Trước đây thì có thể xem, nhưng bây giờ hình như không xem nữa? Hay là con hỏi ba con xem.
Giang Cần quay đầu đi vào phòng khách:
- Ba, gần đây ba có xem tin tức của Lâm Xuyên không? Tin tức buổi sáng hoặc là chuyên mục dân sinh á.
- Lâm Xuyên? Ngày trước nhà chúng ta dùng ăng ten vệ tinh thì còn xem được, nhưng sau một thời gian truy quét, toàn thành phố đều đã đổi sang truyền hình cáp rồi. Ngoài các đài truyền hình lớn và CCTV, những đài địa phương kia đã lâu không xem được nữa, con hỏi cái này để làm gì?
Giang Cần có chút khó chịu, trong lòng tự nhủ chuyện lên ti vi như vậy, nếu như không bị người ta "vô tình" nhìn thấy, truyền tụng rộng rãi, rồi lại "vô tình" truyền đến tai bố mẹ, thì chuyện này chẳng khác gì không xảy ra cả, chẳng có chút hiệu quả nào khiến người ta vui mừng trong lòng cả.
Mẹ nó, sớm biết như vậy thì đã học ở trường nghề Tế Châu rồi, mặc dù là cao đẳng, nhưng lên tivi là lập tức có thể truyền khắp Tế Châu.
Rõ ràng là tính lan truyền của đài địa phương vẫn chưa đủ, ngoài một số người già ở địa phương thích xem thì chẳng ai thèm liếc mắt nhìn một cái.
Tuy nhiên, cũng không sao, chậm nhất là năm sau, bố mẹ nhất định có thể tận mắt nhìn thấy tin tức của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận