Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 162: Vũ khí hạng nặng

- Không trượt môn thì thưởng một lần đi xe lắc được không?
- Ý tưởng hay đấy, chú Cung đâu? Gọi chú ấy đưa chúng ta vào thành phố, hôm nay mình sẽ từ từ cho cậu xem như thế nào gọi là thế giới của ngàn hoa.
- Chú Cung đi tiễn người rồi.
- Hàng mi Phùng Nam Thư khẽ run lên.
Giang Cần cau mày, nhanh chóng nắm bắt được một số thông tin từ bốn từ này, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với pha tăng tốc độ kỳ lạ đó.
Hóa ra trong chiếc xe Bentley vừa rồi còn có một người khác, đột nhiên chú Cung lái đi nhanh như thế là vì không muốn người trong xe nhìn thấy mình?
Suốt kỳ nghỉ, Phùng Nam Thư đều ở Thượng Hải, cũng tức là, người đó đã từ Thượng Hải đến đây.
Dựa trên phán đoán, rất có khả năng người trong xe là người thân của tiểu phú bà.
Giang Cần bất chợt cảm thấy sau gáy mình ớn lạnh một phen…
Bản thân hắn là người bạn thân nhất của Phùng Nam Thư, chắc chắn sẽ được cô giới thiệu với người nhà của mình.
Còn tiểu phú bà vốn nổi tiếng là người thành thật, chắc hẳn sẽ nói con có một người bạn, là người nghèo, thích nhìn ngực với thích xoa chân gì đó…
Nếu thật sự giới thiệu hắn như thế cho người trong nhà, thì quả thật sẽ rất bùng nổ, còn bùng nổ hơn cả việc viết một bài văn trong kỳ thi đại học.
- Mình không muốn đi dạo nữa, cậu về trước đi, mình đi cầm thú, à nhầm, đi mua bảo hiểm nhân thọ. - Giang Cần cũng líu hết cả lưỡi.
Phùng Nam Thư từ từ dừng bước chân lại, nhẹ nhàng nói:
- Vậy ngày mai đi dạo được không? Mình có thể kiên trì thêm một ngày nữa, nhưng chín ngày thì không được.
- Chỉ đi dạo một lát thôi. - Phùng Nam Thư lặng lẽ nhìn hắn.
Khóe môi Giang Cần cong lên:
- Mình chỉ đùa thôi, đi nào, mặc dù không có xe Bentley, nhưng mình có thể đưa cậu ngồi xe buýt.
Nghe thấy Giang Cần đổi ý, đôi mắt của tiểu phú bà bỗng nhiên sáng rực lên, bước lộp cộp lộp cộp đi theo.
Sau đó, hai người họ ra khỏi trường học, bắt xe buýt số 203. Vì là ngày nhập học chứ không phải ngày nghỉ nên hướng từ Lâm Đại đến trung tâm thành phố không hề đông đúc.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn ngồi sát bên cửa sổ, hàng mi cong vút khẽ run lên, trong đôi mắt phản chiếu các cung đường và khu phố, tất cả cảnh vật đều chầm chậm lướt qua trước mặt cô như đang thoáng qua, chỉ để lại một niềm vui chớp lóe.
- Phùng Nam Thư, cậu có thích mát xa chân không? - Giang Cần bất chợt hỏi một câu.
- Mình chưa từng thử.
- Sao lại chưa thử. Vì sức khỏe của cậu, mỗi ngày đều phải mát xa chân cho bản thân. Làm như vậy có thể giảm bớt mệt mỏi, giảm viêm, thúc đẩy quá trình trao đổi chất, điều hòa hệ nội tiết, nuôi dưỡng dương khí và giảm lạnh, cậu biết không?
Giang Cần âm thầm đánh tráo khái niệm, thay thế hết thảy việc sờ chân bằng việc mát xa chân, thay đổi mục đích thành nâng cao sức khỏe.
Bằng cách này, cho dù cô có lỡ miệng nói ra trước mặt người nhà, thì cũng có thể gỡ gạc phần nào, đây đều là những triết lý sống, tiểu phú bà vẫn phải từ từ học hỏi.
- Ừm, mình biết rồi. - Phùng Nam Thư thẳng thắn gật đầu.
Khóe môi Giang Cần nhếch lên:
- Nhưng có một điều cần lưu ý, đó là công nghệ này đã thất truyền rất lâu rồi, chỉ có mình biết thôi.
Phùng Nam Thư yên lặng nhìn hắn, trong đôi mắt óng ánh những tia nước, vừa trong veo lại vừa linh động.
Nửa tiếng sau, hai người họ đến trung tâm mua sắm Ngân Hà, rồi bắt đầu đi dạo từ tầng một. Đây là khu trung tâm thương mại tổng hợp khá lớn tại Lâm Xuyên, có bán quần áo, đồ trang sức, còn có cả ẩm thực và giải trí, tầng trên cùng là rạp chiếu phim, nhưng lên đến tầng bốn thì tiểu phú bà lại không đi nữa, mà là tò mò nhìn về hướng của khu trò chơi.
Thế là Giang Cần dẫn cô vào, đổi một hộp xu trò chơi ở quầy lễ tân, để cô có thể mặc sức mà chơi.
Thực ra, khu trò chơi ở thời đại này không quá phù hợp với những cô gái thuần khiết, bởi vì quản lý ở đây rất ít khi đưa vào các loại máy nhảy Audition, mà ngược lại đa phần là máy Arcade.
Phùng Nam Thư cũng chỉ chơi cho có, không có ham muốn chiến thắng gì quá mãnh liệt.
Giang Cần đi dạo với cô có hơi mệt, thế là tìm một băng ghế ngồi xuống, hắn vừa quan sát dòng người trong trung tâm thương mại, vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo cho trang web.
Sau hồi lâu, đột nhiên có một tiếng vang cực lớn truyền đến từ khu trò chơi, khiến tất cả mọi người trong khu trò chơi đều không kìm được mà nhìn sang.
Phùng Nam Thư đang giữ một động tác đá nghiêng chân rất chuẩn, còn trước mặt cô là một chiếc máy thử lực đấm bốc đang lắc lư, các trị số trên đó đang không ngừng tăng vọt, nhưng không chỉ tấm bia rung chuyển mà ngay cả bản thân cái máy cũng liên tục rung lắc theo.
Nói thật thì, tiểu phú bà rất thanh tao, rất chói mắt, vì vậy từ khi cô bước vào đây, có rất nhiều người trong khu trò chơi đều muốn đến bắt chuyện.
Nhưng sau pha này, mọi người đều im lặng.
Tất nhiên, người im lặng hơn chính là Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận