Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 510: Ăn chung

Bên ngoài nhà hàng lẩu, Hà Ích Quân và Nhạc Trúc điên cuồng não bổ, càng nghĩ càng cảm thấy Giang Cần kẻ này sâu không lường được. Nhưng thật ra, lúc này Giang Cần đang ăn tối với bạn cùng phòng trong quán lẩu, chỉ cách bọn họ một bức tường.
Danh nghĩa của bữa cơm này là để chúc mừng Nhâm Tự Cường giành được vị trí thứ năm trong vòng loại chạy cự ly dài 1000 mét nam ở Hội thao Mùa xuân Đại học Lâm Xuyên, danh hiệu rất dài, nhưng thực tế rất kém cỏi.
Tuy nhiên không có gì đáng nhắc tới, bọn họ cũng không có ai quan tâm đến điều này, bởi vì lẩu miễn phí mới là chân lý.
Giang Cần gắp lên một cục thịt viên từ trong nồi lẩu, thổi hai cái rồi đút cho Phùng Nam Thư, nhưng tiểu phú bà chỉ cắn một nửa đã lắc đầu, quả thực ngốc manh đáng yêu lại nhu thuận.
- Không thích ăn thịt viên à?
- Ừm. - Phùng Nam Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Cần không thích lãng phí đồ ăn, nên đành ăn hết một nửa thịt viên còn lại:
- Còn muốn ăn gì nữa?
- Còn muốn ăn thêm một cục thịt viên nữa. - Phùng Nam Thư giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào nồi lẩu.
Mà khi nhìn cảnh này, Tào Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đều cắn răng hàm, thầm nghĩ vừa rồi vì muốn chơi lão Giang một vố nên bọn họ đã gọi cả bàn thịt, thế quái nào mà bây giờ ăn vào miệng lại biến hết thành vị cẩu lương vậy, cái này con mẹ nó không hợp lý a.
Mà người oan nhất chính là lão Tào, rõ ràng có bạn gái, hơn nữa còn là người duy nhất trong ký túc xá có bạn gái, lúc này lại bị show ân ái đến hoài nghi nhân sinh.
Khó chịu, rất khó chịu.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, bữa cơm này cũng là Giang Cần người ta mời, người xưa có nói ‘chủ muốn thế nào thì khách thế đó’, y cũng không thể bảo người ta ngừng show ân ái được.
Nhìn hắn ăn đồ thừa ngon lành như vậy, bạn muốn bảo hắn đừng ăn, nói không chừng người ta còn tức giận, nếu như tức giận, lần sau không mời nữa thì làm phải sao?
Ba người xì xào bàn tán một hồi, lập tức nghĩ ra một cách không làm gián đoạn đối phương nhưng lại khiến bản thân cảm thấy thoải mái.
Sau đó, bọn họ ba vùi đầu ăn như hổ đói, trước tiên lấp đầy bụng mình, sau đó bỏ mặc Giang Cần cùng Phùng Nam Thư, tìm chỗ đi lướt web.
Mắt thấy ba người đối diện rời đi, Phùng Nam Thư lại nhịn không được mà mở miệng nhỏ nhắn, lạnh lùng nói.
- Giang Cần, mình muốn ăn măng.
- Giang Cần, ăn thịt đi...
- Cái kia nữa, cái giống như ngôi sao ấy, cũng ăn một cái.
- Giang Cần Giang Cần, mình muốn cái kia…
Tiểu phú bà chính là cái đồ ăn hàng, tuy rằng bản thân cũng đang gắp đồ ăn, nhưng vẫn muốn Giang Cần đút cho cô một miếng.
Nhưng những thứ Giang Cần cho, cô chỉ ăn một nửa, sau đó để lại một nửa, cũng dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn hắn, dường như làm vậy rất thú vị.
Một lần hai lần còn được, nhưng năm sáu bảy tám lần, Giang Cần đã xác định là cô cố ý.
- Không cho phép chỉ ăn một nửa, muốn ăn thì ăn hết, không thì không đút nữa.
- Vậy, vậy mình chỉ ăn thêm một cục thịt viên nữa thôi.
Phùng Nam Thư mím cái miệng nhỏ nhắn nói, sau đó liền bị đút một miếng thịt viên, toàn bộ má phấn đều phồng lên, trông rất hoạt bát đáng yêu.
Con người ta luôn có những chuyện không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng xuất phát từ bản năng muốn làm.
Tựa như tiểu phú bà không xác định vì sao mình lại thích dính lấy Giang Cần, nhưng biết mình sẽ rất vui vẻ khi dính lấy Giang Cần.
Cao Văn Tuệ nói đây chính là thích, Phùng Nam Thư nghiêm túc tỏ vẻ tán thành, nhưng lại không biết phần thích chỉ thuộc về Giang Cần này khác với thích bình thường ở chỗ nào.
Bạn nói cô ngốc nghếch, cô lại học nhanh hơn ai hết, thậm chí dám giả ngu lừa gạt Giang Cần nhiều lần.
Nhưng nếu bạn nói cô thông minh, thế giới đơn thuần của cô lại không đủ để cung cấp nhiều thông tin hữu dụng, giúp cô ấy làm rõ khái niệm phức tạp này.
Nhưng cô có mạch giải đề của riêng mình, vậy thì cứ dựa vào cảm giác nội tâm mà làm, thích dính lấy hắn thì cứ dính lấy hắn, thích được hắn đút thì để cho hắn đút, dù sao thì Giang Cần cũng không giận cô, thật sự không đồng ý thì gọi ca ca.
- Ăn xong chưa?
- Ăn xong.
Giang Cần lau miệng, dẫn tiểu phú bà ra khỏi trung tâm thương mại Vạn Chúng, gọi điện thoại cho đám Tào Quảng Vũ.
Ba tên hàng này đang lập team đánh CF ở quán net Goldfinger, lúc này đang chơi hăng say, vì thế bèn kêu Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư qua ngồi chờ một lát, sau khi chơi sảng khoái rồi về.
Lão Giang kẻ này rất được nể mặt ở phòng bảo vệ trường học, ở chỗ dì ký túc xá lại càng có mặt mũi, căn bản không cần lo lắng vấn đề khóa cổng.
Hơn nữa đối với kiểu sinh viên núp mãi trong ký túc xá như Chu Siêu và Nhâm Tự Cường mà nói, khó lắm mới vào thành phố đi dạo một vòng, thật sự không muốn trở về quá sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận