Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 362: Ngoan ngoãn giao danh thiếp ra (3)

- Tôi không thông đồng, tôi thật sự cảm thấy cô ấy khá quen.
Hà Ích Quân lầm bầm một tiếng, đưa danh thiếp cho Giang Cần rồi đi vào sảnh tiệc với vẻ mặt bối rối.
- Đàn ông quả nhiên một dạng, chỉ thích phụ nữ trẻ tuổi.
Giang Cần cảm thán một câu rồi nhét danh thiếp của Hà tổng vào khe trưng bày:
- Cô lừa nhân viên ký tên của khách sạn đi đâu rồi?
Cô gái ngẩng đầu, hạ giọng mở miệng:
- Tôi cho anh ta một trăm tệ, bảo anh ta tuỳ tiện đi ăn một bữa cơm ở gần đây, sau hai giờ thì trở về.
- Lan Lan, cô xuất sư.
- Là ông chủ dạy tốt, nhưng làm sao cậu biết bọn họ nhất định sẽ đồng ý thả danh thiếp?
Giang Cần gõ tấm biển đứng trước mặt:
- Hà tổng nói những ông chủ đến đây đều trang bức trong bữa tiệc này. Tôi nghĩ cũng đúng, bình thường những người này vô địch tịch mịch, lại không thể trang bức với nhân viên của mình, muốn khoe khoang cũng không tìm được đối thủ, chẳng phải sẽ nhân dịp này để giải toả hay sao.
Ngụy Lan Lan gật gật đầu:
- Ông chủ đoán thật chuẩn, mới vừa rồi còn có người nhất định phải đặt danh thiếp của mình ở hàng đầu tiên, không ai thuyết phục được ông ta, hai người ở phía sau cũng suýt chút nữa đánh nhau để quyết định xem ai đứng trước ai đứng sau.
- Bọn họ ấy à, thuần túy là đụng vào họng súng của tôi thôi, luận trang bức ai dám qua mặt tôi. Cô xem tấm biển này đi, “Đỉnh cấp tinh anh giới kinh doanh Lâm Xuyên”, kích thước lớn, hiệu ứng ba chiều, mẹ nó phô trương trang bức biết bao nhiêu. Trong trường hợp kỳ phùng địch thủ gặp nhau này, thua người không thua trận, tất cả mọi người đều là vì trang bức mà đến, không ai sẽ duy trì điệu thấp cả.
- Ông chủ, đây có phải là ‘Mỗi người có một tài năng riêng’ hay không?
- Cũng không khác lắm.
Giang Cần duỗi tay đưa chìa khóa xe cho cô:
- Thu thập danh thiếp xong thì lên xe chờ tôi, tôi vào đi dạo một vòng đã.
Ngụy Lan Lan có chút mơ hồ:
- Không phải chúng ta tới đây chỉ vì danh thiếp thôi sao? Bên trong là một mớ hỗn độn, cậu còn đi vào làm cái gì?
- Chỉ riêng danh thiếp thôi thì chưa đủ, tôi phải tiếp xúc tận nơi, còn phải thăm dò rõ ràng tính tình và bản tính của bọn họ. Không phải tất cả mọi người đều thích hợp để hợp tác, cũng không phải có danh thiếp là có thể nói chuyện hợp tác, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
- Những chuyện đó lên mạng tra một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?
- Những thứ có thể tra trên mạng đều là giả, chỉ có giáp mặt xem quá trình trang bức mới nhìn thấy được thông tin hữu ích.
Giang Cần nói dứt lời bèn cất bước vào sảnh tiệc, một lần đánh mắt không thấy được mấy cọng tóc, còn bụng lớn thì ngược lại nhìn thấy rất nhiều.
Hắn tìm một góc hẻo lánh có tầm mắt thoáng rồi ngồi xuống, ánh mắt quét qua những khuôn mặt trong hiện trường, yên lặng bắt đầu nhớ mặt và quan sát cách ăn nói và thói quen trong khi nói chuyện của bọn họ.
Trong đám người này có đối tác tiềm năng mà hắn đã sàng lọc từ trên mạng, cho nên chuyện ghi nhớ toàn không hề khó khăn.
Trong sảnh tiệc vàng son lộng lẫy này có khoảng hai mươi bàn, trên mỗi bàn đều là cảnh tượng ăn uống linh đình, tràn ngập tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa.
Giang Cần an vị tại một bàn ở vị trí cuối cùng, gần cửa ra vào nhất.
Cùng bàn với hắn là vài kẻ trong suốt, thường xuyên rời khỏi bàn với ly rượu rồi chạy xung quanh tìm người nâng ly, mang khuôn mặt nóng của mình dán lên cái mông lạnh của người ta.
Làm ăn chính là như vậy, lúc không cần mặt mũi thì phải vô liêm sỉ.
Khi mới bắt đầu làm ăn, những thứ như tôn nghiêm cứ cất giữ ở trong nhà thôi, chờ đến khi lớn mạnh rồi lấy trở về cũng không muộn.
Có thể tìm được người để vuốt mông ngựa cũng đã là may mắn, trên bàn còn có mấy người, thậm chí ngay cả mông ngựa cũng không biết tìm ai để vỗ, chỉ có thể ngồi lo lắng suông.
Mà trong số bọn họ, người không giống bình thường nhất chính là Giang Cần.
Trước khi đồ ăn được đưa lên thì chuyên tâm gặm hạt dưa, khi thức ăn đã được phục vụ thì chuyên tâm ăn cơm, cả người như thoát ly khỏi hiện trường.
Đến khi đã uống được năm sáu phần, tiết mục chào hỏi hoàn tất, mọi người cũng đều buông ra, màn trang bức chính thức bắt đầu.
Các shark bự của Lâm Xuyên bắt đầu vượt biển, thi triển thần thông, thể hiện sức mạnh quyền năng của mình, dẫn đến một bầu trời tiếng vỗ tay.
Thế là hắn bắt đầu di chuyển, cởi áo khoác của mình xuống, mang theo chai rượu, lặng lẽ đi lại trong đại sảnh như một bóng ma, không nói chuyện cũng không khoác lác, bước chân chậm rãi tiếp cận mỗi một mục tiêu.
Những người làm kinh doanh đều có vòng tròn nhỏ của riêng họ, và không phải ai cũng sẽ kết bạn.
Tựa như Giang Cần, cũng chỉ đi dự thính vòng tròn mà mình cảm thấy hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận