Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 282: Tay mình lạnh như băng luôn rồi (2)

- Mọi người làm việc cho tốt ha, tôi ra ngoài có chút việc.
- Cần giúp không, ông chủ?
- Không cần, tôi là ông chủ, việc đấu tranh anh dũng là trách nhiệm của tôi, cứ để tôi làm nhiệm vụ khó khăn gian nan nhất đi!
Ánh mắt Giang Cần trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, sau đó dứt khoát rời khỏi 208 đi ký túc xá nữ rước Phùng Nam Thư.
Tối nay lớp Tài chính 4 liên hoan, chung kết cuộc thi biện luận của Lâm Đại cũng diễn ra vào đêm nay.
Vừa tới dưới lầu, sáu bạn nữ phòng 503 đã xúng xính váy vóc xuống dưới, đều trang điểm rất xinh đẹp, ngay cả người có tính cách quái gở như Vương Hải Ny cũng thay một cái áo gió thục nữ màu kaki.
Phùng Nam Thư là người đẹp nhất, vẫn là hình tượng nữ thần bừng bừng khí chất, khi xuống cầu thang trông rất lạnh lùng nhưng vừa thấy Giang Cần ở dưới tầng là mắt lấp lánh liền.
- Giang Cần.
Phùng Nam Thư gọi hai chữ này mới mềm mại dễ nghe làm sao.
- Mặc thế có lạnh không? - Giang Cần nhéo nhéo áo khoác của cô để thử độ dày.
Tiểu phú bà lắc đầu, còn kéo kéo quần áo bên trong ra một chút:
- Không lạnh, áo lông bên trong dày lắm.
- Giang Cần, cậu không đi liên hoan với chúng tôi thật à?
Lúc này Cao Văn Tuệ cũng vừa ra khỏi cửa ký túc xá.
- Đêm nay tôi bận việc khác rồi, mọi người đi cứ đi chơi đi, yên tâm giao Phùng Nam Thư cho tôi.
Tiểu phú bà nghe vậy thì không kìm được mà ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt lộng lẫy lộ ra ánh sáng vui sướng.
Cao Văn Tuệ hơi tiếc nuối, không phải tiếc vì Giang Cần không đi, dù sao thì đây cũng là buổi liên hoan của lớp 4, chẳng liên quan gì tới lớp 3 cả. Nhưng mọi người đều biết Phùng Nam Thư sẽ không tới nơi không có Giang Cần.
Cô bỗng nhớ tới một câu thành ngữ, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Giờ Phùng Nam Thư giống như cô gái đã gả chồng của lớp 4, đúng là chồng hát vợ khen hay.
Sau đó hai đám người đường ai nấy đi thôi, một bên ra cổng trường gọi xe, một bên đi qua cầu vượt tới hội trường trung tâm của khuôn viên phía đông.
Nhiệt độ lúc chạng vạng cực kỳ thấp, Giang Cần và Phùng Nam Thư từ từ đi qua cầu vượt, theo sắc trời tối dần sương trắng từ miệng lại càng rõ ràng.
- Giang Cần, mình lạnh.
Phùng Nam Thư đi đôi ủng da dê lót lông tơ, đi trên cầu vượt phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
- Sao nãy bảo không lạnh?
Phùng Nam Thư bình thản vươn tay ra:
- Tay mình lạnh như băng luôn rồi, không tin thì cậu cầm thử xem.
- Ai dà, ai bảo từ nhỏ mình đã là người ấm áp tốt bụng đây.
Giang Cần nghiêm túc nói, rồi cũng nắm lấy bàn tay mềm mại thơm tho của cô bỏ vào túi mình.
- Tay còn lại của mình cũng lạnh mà. - Phùng Nam Thư nói nhỏ một câu.
Tay còn lại?
Cũng bỏ vào túi hắn?
Thế là thành ôm rồi còn gì?
- Làm ấm cái tay này đã, rồi mình đổi bên sau.
Giang Cần đúng là kẻ khó bị đả động.
- Ừm.
Phùng Nam Thư không tỏ thái độ gì, mà chỉ hừ một tiếng, trông còn lạnh lùng hơn cả đêm đông.
Mùa đông chạng vạng đến nhanh đi cũng nhanh, khi hai người vừa đi xuống cầu vượt thì đèn đường đã bật lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống, kéo dài cái bóng của hai người, sương trắng theo nhịp hô hấp cũng càng ngày càng rõ ràng.
Một nhiếp ảnh gia trong trường đang đứng trên cầu vượt thấy bóng lưng của hai người thì sửng sốt, mất một lúc y mới giơ camera lên chụp một pô.
Lại qua hồi lâu, Giang Cần và Phùng Nam Thư tới hội trường, cửa vào hội trường rực rỡ ánh đèn, những thí sinh tham gia thi biện luận đang tiến vào theo thứ tự đã định.
Trang Tư Ngọc đang đứng ở cửa duy trì trật tự, thấy Giang Cần thì đi tới.
- Học đệ, ghế của cậu được xếp xong rồi, ghế 2012, 2013 hàng hai ấy.
- Sửa lại đề mục chưa?
- Cậu vào thì biết.
Giang Cần nắm tay Phùng Nam Thư đi vào hội trường, từ cao nhìn xuống có thể thấy trên sân khấu có hai cái băng rôn.
Một cái là biểu ngữ do diễn đàn tài trợ, một cái là đề thi biện luận lần này.
Tán thành: Nếu biết kết quả cuối cùng là thất bại thì cũng nên hưởng thụ quá trình.
Phản biện: Nếu biết chắc sẽ thất bại rồi thì không cần bắt đầu làm gì.
Giang Cần hít sâu một hơi rồi dắt Phùng Nam Thư tới chỗ ngồi, còn chưa đi được bao xa thì đã gặp Trương Bách Thanh, ngoài Trương Bách Thanh ra thì còn có một người có quen nhưng không thân là chủ tịch Câu lạc bộ Văn học - Diêu Diễm Linh.
Diêu Diễm Linh không ngờ Giang Cần lại ở đây nên hơi mất tự nhiên, mặt cũng hơi đổi.
Năm xưa, ả từng mắng Thời Miểu Miểu, rằng cô ấy toàn viết ra rác phẩm thôi, không đáng một đồng nào, kết quả giờ Thời Miểu Miểu đã trở thành tác giả có nhiều fan nhất trên diễn đàn.
Lúc trước khi Giang Cần nhận bản thảo của Thời Miểu Miểu, ả đã ép các đoàn viên ngừng hợp tác với hắn, kết quả Giang Cần được lên hẳn bản tin của Báo Thanh niên Lâm Đại, còn trở thành nhà tài trợ cho cuộc thi biện luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận