Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 503: Phùng Nam Thư có vest line (1)

- Lão Giang, tôi sắp thi đầu rồi, cho tôi xin một lời chúc phúc đi!
Nhìn thấy Giang Cần đứng ở phía xa, Nhâm Tự Cường vẫy tay hét lên.
- Người anh em, khống chế tốc độ đừng để bay lên nha. Kẻo bị bọn họ nói là sử dụng ma pháp.
Giang Cần dùng vẻ mặt nghiêm túc căn dặn một câu, đột nhiên trong sân thể dục phát ra một trận tiếng cười.
Bên cạnh còn có các nữ sinh viên ở các khoa khác, cũng nhịn không được quay đầu nhìn qua, tiếng cười còn êm tai hơn cả chuông bạc, trong lòng tự nghĩ người này thật hài hước, dáng dấp cũng khá được.
Thấy vậy, Giang Cần tỏ ra vẻ mặt đẹp trai mà lạnh lùng bước đến khán đài.
Học viện Tài chính có không ít khán giả, hơn phân nửa đều là sinh viên năm nhất và năm hai, nam sinh cũng chiếm đa số, tất cả đều ăn mặc phong độ lẳng lơ.
Đối với bọn họ, tranh tài của hội thao không có gì ý nghĩa, ai hạng nhất ai hạng nhì cũng liên quan không nhiều. Mà điều quan trọng là có thể làm quen các cô gái xinh đẹp, thêm nhiều tài khoản QQ hơn, đây mới là ý đồ thật sự khi đến làm khán giả.
Mà trong đó, người được chú ý nhất là Phùng Nam Thư đang ngồi ở hàng ghế thứ 3.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, phía dưới là quần jean màu đen, tư thế ngồi nghiêm túc thẳng lưng, biểu tình trong trẻo lạnh lùng, da thịt trắng nõn bóng loáng giống như trứng gà luộc bóc vỏ, tóc dài như thác nước, mặt mày động lòng người, môi đỏ mọng no đủ mà đầy đặn.
Nếu như thanh xuân là quyến rũ nhất, như vậy tiểu phú bà lúc này còn quyến rũ hơn cả thanh xuân.
- Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần…
Nhìn thấy Giang Cần, vẻ mặt Phùng Nam Thư bỗng đáng yêu, hai chân cũng không nhịn được mà bắt đầu lắc qua lắc lại.
Giang Cần ngồi xuống bên cạnh cô:
- Trước khi đến đã ăn sáng chưa?
- Ăn rồi.
- Ăn gì?
Tiểu phú bà lén nhét bàn tay nhỏ của mình vào trong tay hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn:
- Ăn trứng luộc trà và cháo gạo.
- Hình như là mình có mang cho cậu hạt dẻ, có ăn không.
- Có.
Giang Cần thò tay vào túi lấy ra một hạt dẻ và đặt lên tay cô, sau đó chợt nghe được một tiếng súng tín hiệu, vì vậy sự chú ý lập tức bị hấp dẫn.
Bộ môn đang tiến hành trên sân thể dục là chạy nước rút nam, một tổ 12 người, hình như có tám tổ.
Khi tín hiệu vang lên, các nam sinh bứt tốc chạy như điên, bước chân thoăn thoắt, nhất thời nghênh đón từng trận kinh hô từ bên sân.
Chạy cự ly ngắn 100 mét bắt đầu và kết thúc chỉ trong nháy mắt, rất nhanh, một nam sinh để tóc kiểu đuôi vịt đã giành được thắng lợi, tiếp đó y túm lấy cổ áo dùng sức kéo một cái, phát ra tiếng gào thét tự hào, nhưng áo lại không bị kéo rách như mong đợi.
Vì thế y suy nghĩ một chút, trực tiếp nhấc vạt áo ngắn tay lên, lộ ra cơ bụng rõ ràng, dang hai tay ở vạch đích, làm ra tư thế của người chiến thắng.
Mẹ nó, có cơ bụng ngon lắm sao? Mẹ nó nhìn thôi cũng biết là sinh viên Khoa Thể dục.
Chúng ta thường nói mỗi ngành nghề đều có chuyên môn, là người Khoa Thể dục có cơ bụng không phải là yêu cầu cơ bản sao? Giống như chúng tôi ngành Tài chính biết làm ăn, có gì đáng khoe khoang chứ.
Giang Cần thản nhiên giơ tay lên, che mắt tiểu phú bà, cũng bóc một cái hạt dẻ đút vào miệng nhỏ hồng nhuận của cô.
- Chậc chậc chậc, còn không cho xem nữa chứ, không phải chỉ là bạn tốt sao, quản hơi rộng nha. - Cao Văn Tuệ lộ ra vẻ mặt dập đầu.
Giang Cần phát ra thanh âm khinh thường:
- Thứ đó có gì hay, Phùng Nam Thư khẳng định không thích xem.
- Làm gì có cô gái nào không thích xem cơ bụng? Chỉ cần không quá phô trương, hài hòa một chút, tôi thậm chí không cần ăn cơm, chỉ để nhìn thật kỹ!
- Cao Văn Tuệ, cậu đừng đừng suốt ngày dạy mấy thứ vô bổ, muốn xem tự tới gần mà xem.
Phùng Nam Thư đột nhiên kéo tay Giang Cần xuống:
- Giang Cần, cậu có cơ bụng không?
Giang Cần thò tay vào trong áo sờ soạng, tuy rằng rất bằng phẳng, nhưng không có đường nét:
- Có, có một múi lớn.
- Cho mình xem. - Phùng Nam Thư nóng lòng muốn thử.
Giang Cần lập tức che bụng:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, sao cái gì cậu cũng muốn xem vậy?
Cao Văn Tuệ bỗng nhiên hạ giọng:
- Giang Cần, có thể cậu không biết, Phùng Nam Thư có vest line.
- Thật sao?
- Đúng vậy, xinh đẹp lắm đấy nha. - Thanh âm của Cao Văn Tuệ tràn ngập cám dỗ.
Giang Cần cảm thấy rất bình thường, từ nhỏ tiểu phú bà đã học đủ mọi thứ, ngoại trừ cầm kỳ thư họa, còn có Taekwondo gì đó, có vest line cũng là rất bình thường.
- Tôi không tin, có bản lĩnh thì cho tôi xem. - Giang Cần nuốt nước bọt.
Phùng Nam Thư choáng váng trong chốc lát, chuẩn bị đưa tay kéo áo của mình, kết quả bị Cao Văn Tuệ ngăn lại:
- Cậu nghĩ hay lắm, trừ phi lấy cơ bụng ra đổi xem, nếu không cậu đừng nghĩ đơn phương chiếm tiện nghi của Phùng Nam Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận