Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 480: Ngồi trong vòng tay cũng vô tội (2)

- Biết rồi.
Phùng Nam Thư cao lãnh đáp một câu, sau đó mang dép lê vào phòng tắm nữ.
Cắm vào, nước chảy, tắm rửa, Giang Cần lặp đi lặp lại một loạt các động tác cơ giới hóa, sau đó ra khỏi phòng tắm, trước tiên đi đến bàn trang điểm chiếm lấy ống sấy.
Mười phút sau, tiểu phú bà cũng ra ngoài, giống như hoa sen mới nở, xinh đẹp, xinh đẹp đến không gì sánh được.
Giang Cần bảo cô đưa lưng về phía mình, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh xuyên qua tóc cô, cẩn thận sấy từng chút một.
Nhưng vì người đến tắm thật sự rất nhiều, tắm xong tất cả đều cần máy sấy, cho nên bàn trang điểm rất chật, ai nấy đều gào gào mắng mẹ, hỏi ai đang giẫm lên chân tôi.
Tiểu phú bà bị mấy nữ sinh trước mặt chen chúc làm cho đứng không vững, nhiều lần không tự chủ được mà ngã vào lòng Giang Cần.
Dần dần, người chen chúc sấy tóc trước bàn càng nhiều, khi Phùng Nam Thư lại lần nữa ngã vào lòng Giang Cần, có một cô gái thấy khe hở lập tức chen vào, khiến tiểu phú bà không còn chỗ đứng lên nữa.
Bây giờ, nên được coi là ôm.
Tiểu phú bà nhu thuận dựa vào ngực Giang Cần, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, cảm nhận nhiệt độ của máy sấy, bỗng nhiên nhớ tới bài viết trên mạng.
Mọi người đều nói rằng bạn tốt mặc dù không thể hôn, nhưng có thể ôm.
Trùng hợp hơn là, Giang Cần cảm nhận được cái mông nhỏ ngồi trên đùi, cũng suy nghĩ về bài viết mấy ngày trước, bên trong nói bạn tốt có thể ôm, không tính vượt quá giới hạn.
Huống chi, đây là bất đắc dĩ, có thể thông cảm.
Tất cả mọi người đều trong sạch, ngồi trên đùi thì ngồi trên đùi, không cần phải nhạy cảm như vậy, mạnh mẽ bảo trì khoảng cách ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ.
- Giang Cần, có cái gì đó cấn cấn ở dưới mông mình.
- Không có gì, điện thoại của mình nằm trong túi quần.
Giang Cần thản nhiên sấy tóc cho cô, sấy cho Phùng Nam Thư tràn đầy sung sướng.
Nhưng có máy sấy thì có xếp hàng, mà khi xếp hàng thì nhàm chán, cho nên có nhiều người tập trung ánh mắt vào họ.
- Các cậu mau nhìn, nhan sắc kia có thật không?
- Mình biết cô ấy, Phùng Nam Thư của Học viện Tài chính, người con gái xinh nhất Đại học Lâm Xuyên.
- Mình đã nói kết quả của cuộc thi hoa khôi trường không nghiêm ngặt mà, vậy mà lại bỏ sót vẻ đẹp đỉnh cao này?
- Người ta chẳng những xinh đẹp mà còn rất may mắn, nhìn bạn trai cô ấy dịu dàng với cô ấy như thế nào kìa.
- Có một người bạn gái xinh đẹp như vậy ngồi trong vòng tay, có ai không dịu dàng?
Người thảo luận rất nhiều và hầu hết đều ở gần, cho nên tiểu phú bà có thể dễ dàng nghe thấy, hơn nữa còn có thể nghe nhiều câu cùng lúc.
Mặc dù biểu hiện của cô rất cao lãnh, nhưng ánh mắt sung sướng không chịu được.
Một lúc lâu sau, Giang Cần tắt máy sấy:
- Được rồi, đã sấy khô. Đi thôi, đưa cậu đến căng tin ăn tối.
- Giang Cần, sấy thêm một chút nữa đi.
Phùng Nam Thư còn muốn ngồi thêm một chút nữa, huống chi người ở đây nói chuyện thật dễ nghe.
- Sấy quá lâu tóc sẽ cháy hết, hơn nữa còn có người xếp hàng chờ, chúng ta phải nhường chỗ cho họ, nghe lời.
- Ồ.
Giống như Giang Cần không chịu nổi hai chữ ca ca, Phùng Nam Thư cũng không chịu nổi hai chữ nghe lời của Giang Cần, vì thế liền rời khỏi vòng tay Giang Cần, chạy lộc cộc đi mang giày.
Đợi đến khi thay giày xong, Giang Cần cũng đã tới, áo khoác vốn mặc trên người bị hắn buộc bên hông, nhìn từ phía trước giống như hắn đang mặc một cái váy, đi đường xọc xạch.
Phùng Nam Thư vẻ mặt ngốc nghếch hỏi vì sao lại mặc như vậy, Giang Cần thì vô cùng cao lãnh nói như vậy khá là ngầu.
Sau đó hắn lấy chìa khóa tủ đồ ở trên cổ tay, lấy ra điện thoại di động và ví của hai người từ bên trong.
- Mặc dù ở trường đại học không phức tạp như ngoài xã hội, nhưng cũng không phải là sẽ không mất đồ, cho nên vật có giá trị nhất định phải khóa ở trong cái tủ nhỏ này.
- Cũng không thể mỗi lần đều là mình dẫn cậu đi tắm, sau này khi cậu đi một mình cũng phải nhớ, biết chưa?
Phùng Nam Thư nhìn điện thoại di động của hắn, thật sự mơ hồ không thôi:
- Giang Cần...
- Đừng nói chuyện, đi, mình đưa cậu đi ăn tối.
Giang Cần lãnh khốc giống như một sát thủ vô tình.
Tiểu phú bà nhịn xuống nghi vấn trong lòng, đi theo hắn ra khỏi phòng tắm, đến căng tin, sau đó gọi ba mặn một chay và hai bát cơm.
- Giang Cần, vừa nãy lúc tắm cậu ôm mình.
- Bạn tốt có thể ôm một chút, điều này không vi phạm quy định, hơn nữa khi nãy quá chật chội, muốn đứng cũng đứng không được.
Giang Cần chỉ lo giải thích hai chữ bạn tốt, mà hoàn toàn không biết mình đã mở ra tư tưởng mới cho Phùng Nam Thư.
Bạn tốt có thể ôm, vậy thì mỗi ngày đều có thể ôm một cái, giống như bạn tốt có thể nắm tay, thì mỗi ngày đều có thể nắm tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận