Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 598: Thông minh hay là không

- Thật ra đại tiểu thư cũng có lúc bướng bỉnh, khi cô ấy thật sự nổi giận thì ai cũng không thể quản được, nhưng đó không phải là lỗi của đại tiểu thư, mà là lỗi của người trong nhà.
Giang Cần bị sặc thuốc, hắn hút không quen nên dập tắt tàn thuốc:
- Cháu cảm thấy trong này chắc chắn có chuyện xưa, nhưng nếu cháu hỏi chú, chú chắc chắn sẽ không nói.
Chú Cung gật gật đầu:
- Thật ra mấy câu vừa nãy tôi cũng không thể nói, đây đã xem như phán xét chuyện nhà của chủ nhân rồi.
- Vậy mà chú còn nói?
Chú Cung nhún nhún vai, mở quyển “Người ở rể cuồng ngạo tại đô thị. Quyển cuối” trong tay ra và cẩn thận lật xem.
Giang Cần duỗi lưng một cái:
- Hai ngày nữa cháu dẫn cô ấy đi du lịch được không?
- Chỉ cần đại tiểu thư đồng ý là được.
- Các người chăm sóc tiểu phú bà như vậy là không được, cô ấy dễ lừa gạt như thế. Nếu gặp phải kẻ xấu thì sẽ bị bắt cóc mất.
Chú Cung khoát tay:
- Cậu không biết đâu, tiểu thư là ục… ục ục.
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Hả?
- Không có gì Giang thiếu gia, vừa rồi tôi nhìn thấy một con chim cúc cu, trêu chọc nó một chút, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
- Cháu nói mấy người chăm sóc tiểu phú bà như vậy, cô ấy sẽ bị lừa.
- Không có khả năng, Giang thiếu gia cậu có điều không biết, đại tiểu thư là người thông minh nhất trên thế gian này. Ai tốt với cô ấy, ai xấu với cô ấy, cô ấy có thể nhìn ra ngay lập tức.
Giang Cần: ?
Chú Cung nhếch khóe miệng, còn muốn tiếp tục nêu ví dụ, chứng minh Phùng đại tiểu thư rốt cuộc thông minh đến mức nào, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bỗng cảm thấy sau gáy lạnh toát, quay đầu lại đã thấy đại tiểu thư nhà mình đã đứng trước đầu xe, đang hù khuôn mặt nhỏ mà nhìn y.
- Giang thiếu gia, chúng ta không nói nữa, tôi phải đưa tiểu thư về nhà rồi. - Chú Cung vội vàng đứng dậy, giúp Phùng Nam Thư mở cửa xe.
Giang Cần đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đang định cẩn thận suy ngẫm về câu nói vừa rồi của chú Cung, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì chiếc Bentley màu đen lại một lần nữa lao nhanh trở về.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt nghiêm túc của chú Cung.
Nói thật, Giang Cần quen chú Cung cũng đã được một thời gian rồi, biết y luôn giữ vẻ mặt tươi cười híp mắt, nhưng chưa bao giờ thấy y nghiêm túc như vậy. Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Giang Cần không khỏi trở nên nghiêm trọng.
- Chú Cung, xảy ra chuyện gì sao?
- Giang thiếu gia, thật ra tiểu thư nhà chúng tôi không hề thông minh, mà còn rất rất ngốc!
Chú Cung nói xong, nâng cửa sổ xe lên, sau đó lại lái xe gấp gáp rời khỏi con phố dài trước cửa gia viên Hồng Vinh.
Giang Cần suy nghĩ hỗn loạn trong gió đêm ngày hè, hồi lâu mới phản ứng lại.
Khá lắm, đây con mẹ nó không phải là bản tiêu chuẩn của “giấu đầu lòi đuôi” sao? Còn đặc biệt quẹo về nói một câu đại tiểu thư không thông minh, không cần hỏi, nhất định là chú Cung sợ mình bị trừ tiền lương!
Nhưng rốt cuộc tiểu phú bà có thông minh hay không?
Nếu bạn nói cô ấy không thông minh, thì cô ấy biết giả ngu kìa; còn nếu bạn nói cô ấy thông minh, thì chiêu số giấu đầu lòi đuôi này chẳng phải sẽ khiến bản thân cô trông ngốc hơn sao?
Sáng sớm hôm sau, Giang Cần tỉnh giấc, vươn vai duỗi eo, trên mặt vẻ thỏa mãn vì đã có một giấc ngủ ngon.
Không cần phải nói, chiếc giường đôi này quả thật thoải mái, hắn có thể tự do lăn lộn mọi tư thế hắn tưởng tượng ra mà không có một chút gò bó nào.
Hắn đã quen ngủ trên giường nhỏ trong kí túc xá, có đôi khi còn phải ngủ trên sô pha ở phòng 207. Hiện tại hắn được ngủ trên cái giường rộng hơn hai mét, ngay cả nằm mơ cũng có chút được sủng ái mà lo sợ.
Điều quan trọng là chiếc chăn bông này tràn ngập mùi thơm ngát của tiểu phú bà, quả thực như muốn mạng của hắn.
Giang Cần rời giường, tập luyện ba mươi bài tập cơ bụng. Hắn nhìn vào gương, quả thật bụng của hắn đã hiện ra vài đường nét, tuy rằng không tính rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng có sáu múi.
Cuối cùng hắn cũng đã có cái vốn để đối phó với tiểu phú bà rồi.
Giang Cần khởi động tay chân đi vào phòng tắm, làm mát người rồi quay lại , cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, phát hiện nhóm QQ 208 đang trò chuyện về việc đi du lịch bằng công quỹ, mọi người đều sôi nổi đề xuất, không khí rất náo nhiệt.
“Tự lái xe đi Lâm Xuyên - Tây Tạng? Chuyến đi này có thể thanh lọc tâm hồn, ngắm nhìn những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa.”
“Thật vớ vẩn, Tô Nại, cô im đi.”
Giang Cần tức giận đến không kiềm chế được, Lâm Xuyên - Tây Tạng? Còn tự lái xe? Như thế chẳng những mỗi ngày đều phải bôn ba trên đường, hơn nữa ở độ cao như vậy não sẽ thiếu oxy, nếu lỡ như mỗi ngày đều có công việc đột xuất cần phải làm, vậy chẳng phải là làm lỡ chuyện sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận