Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 435: Miệng toàn những lời mê tín dị đoan (1)

Giang Cần bình thản kéo cửa xe ngồi vào trong trước vô số tầm mắt đang đổ dồn về phía mình, sau đó hắn hạ kính cửa sổ ghế lái xuống một chút, từ từ lái xe ra khỏi phố buôn bán trong trường, cảm tưởng như mỗi một động tác đều nghiến chặt vào lòng tự trọng của Hầu Tường Khải.
Tới tận khi hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, cả đám mới không nhìn theo nữa, mà là im lặng nhìn nhau hồi lâu.
Hầu Tường Khải là người sốc nhất, não đã chết lặng như vừa bị sét đánh trúng, chỉ để lại từng đợt bồn chồn xấu hổ.
Nếu gã chưa nói cái câu “Mấy chục nghìn tệ tôi muốn mở cũng mở được” thì còn đỡ, cái cảm giác khó thở vào lúc này sẽ không mãnh liệt đến vậy. Cơ mà sau khi nói ra câu đấy, lại nhìn thấy chiếc Audi kia, thì có khác nào đang ngồi lên đống lửa đâu chứ, ngồi còn chẳng yên nổi nữa là.
- À thì… Tôi về chuẩn bị cho trận đấu trước đây, nếu rảnh thì cậu nhất định phải đến xem đấy Toa Toa.
Hầu Tường Khải cười gượng một cái rồi vơ vội quần áo đi như chạy về phía khu ký túc xá nam.
Hai tên đàn ông duy nhất vừa đi là cả đám con gái bên cạnh đã không kìm được nữa rồi, đủ loại câu hỏi ào ào vồ tới Vu Toa Toa như sóng cuốn.
- Cậu ta lái Audi đi học hả?
Thang Lệ không thể tin vào mắt mình.
Vu Toa Toa gật đầu:
- Đúng vậy.
Trần Văn Phương trợn tròn mắt:
- Gia đình cậu ta mua chiếc xe đó cho cậu ta hả?
Vu Toa Toa lắc đầu:
- Không, cậu ấy tự kiếm tiền mua chiếc xe đó đó.
Cố Điềm Điềm hít sâu một hơi:
- Kinh doanh trà sữa lãi nhiều vậy hả?
- Cậu ấy còn kinh doanh các mặt hàng khác nữa, rồi là xây dựng trang web đồ đó, ngoài cái xe này và bốn tiệm trà sữa ra thì cậu ấy còn có bốn căn nhà đang cho thuê.
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của hội chị em, ngoài mặt Vu Toa Toa vẫn tỏ ra rất chi là bình tĩnh nhưng thật ra sâu bên trong đã vui tới mức bật nhạc quẩy hêy hêy hêy rồi, cả người đều chìm đắm trong cảm giác phiêu phiêu trong bồng lai tiên cảnh.
Nhưng đây cô còn chưa tính nói chuyện cuộc thi hoa khôi với dịch vụ của Multi-group sắp tới đâu, để dành niềm vui này sang lần sau đi.
Dù sao thì có nói hay không cũng giống nhau thôi, nói chung chỉ bằng những thứ vừa rồi thì chắc bọn họ cũng hiểu được đại khái định nghĩa nam thần chân chính rồi.
Cùng lúc đó, Giang Cần cũng đã về tới căn cứ khởi nghiệp 208, hắn thấy tất cả mọi người đều đang ở bên trong, Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh mỗi người cầm hai bản hợp đồng chờ hắn về.
- Ông chủ về rồi à?
- Ừm mau đưa hợp đồng đây tôi xem nào!
Giang Cần ngồi xuống ghế rồi rút bút ra ký tên mình vào:
- Tình hình các bên khác thế nào rồi? Có tiến triển gì mới chưa?
Đàm Thanh nhìn thoáng qua Ngụy Lan Lan:
- Mong là trộm vía thuận lợi từ bên chị Lan Lan, chứ bên tôi có một chút trắc trở, ông chủ Vương mở công ty giải trí kia khó chơi phết.
- Như nào mà bảo khó chơi?
- Vừa bắt đầu đã là từ chối thẳng mặt, bảo không có hứng thú với hạng mục của chúng ta, sau đó tôi không gọi điện được nữa nên căn bản là không có cách nào đeo bám cả.
Đàm Thanh vừa nói vừa đưa thông tin mình lấy được, cùng với danh thiếp của ông chủ Vương qua.
Trên tấm danh thiếp cũng có một từ ngữ mấu chốt: tin phật.
- Tin phật? Vậy phải làm sao, cũng không thể ra chùa miếu chơi trò ôm cây đợi thỏ đúng chứ?
Ngụy Lan Lan vừa thấy hai chữ này đã không nhịn được mà hỏi thành tiếng.
Giang Cần móc cái điện thoại Nokia của mình ra gọi một cuộc điện thoại, đồng thời trong lúc ấy, hắn còn hắng giọng hai cái để làm trong trẻo giọng nói của bản thân.
Ngay sau đó, đầu bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng, giọng nói ấy hỏi hắn là ai.
- Ông chủ Vương, là tôi đây, lão Giang làm trang web Multi-group đó.
- Ngài hỏi cô gái gọi cho ngài là ai ấy hả? Đó là thư ký của tôi.
- Không phải, từ từ đã ông chủ Vương. Tôi biết ngài không có ý muốn hợp tác thế nên tôi cũng không muốn làm phiền ngài nữa, nhưng mà tôi có chuyện này cần phải nói thật với ngài, tôi có thể xin ngài chút thời gian được không?
- Là thế này, tối qua tôi mơ thấy Phật Tổ, ngài Phật bảo tôi tìm ngài thêm lần nữa…
Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh đều hồi hộp tới mức nín thở, mắt dần trợn to lên để chiêm ngưỡng dáng vẻ bịa chuyện không chớp mắt của ông chủ nhà mình, thở mạnh cũng không dám.
Những người khác trong 208 đều dừng công việc của mình lại để nghe cuộc trò chuyện tràn ngập mê tín dị đoan này, không khỏi tê dại hết cả đầu.
Một lúc lâu sau, Giang Cần cất điện thoại lại vào trong túi:
- Được rồi, ông chủ Vương nói ba giờ chiều mai hai bên có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Đàm Thanh và Lan Lan đi cùng tôi, nhớ cầm theo powerpoint dự án đã hoàn thành trong học kỳ 1 của nhóm Tào học tỷ ấy. Ông chủ này khá khó chơi, phải chú ý lời ăn tiếng nói nhiều chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận