Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 569: Hối hận thành lập Multi-group ! (2)

Còn một cái bị những người có vẻ hiểu nhưng không hiểu nhìn thấy, bắt đầu chú ý đến xu hướng của Zhihu.
Cho dù là kết quả nào đi nữa, nó có thể tạo ra sự khác biệt về thời gian cho Multi-group, cũng sẽ có tác động nhất định đến việc quảng bá sau này của Zhihu.
Người ta khiêm tốn, trường học khen ngợi, người tiêu dùng dỗ dành, Zhihu được đẩy ra ngoài, thể hiện lòng trung thành với chính phủ. Như vậy rồi, còn muốn gì nữa?
- Giang tổng, hãy mô tả bản thân bằng một từ để chúng tôi có lời kết.
Lúc này cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, người chủ trì chương trình dân sinh đưa micro cho Giang Cần.
- Một từ?
- Đúng, nó có thể là một đồ vật hoặc một từ, là gì cũng được.
Giang Cần cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhướng mày:
- Tôi nghĩ bùi nhùi thép là từ thích hợp để mô tả về tôi.
Phóng viên của chương trình dân sinh hơi giật mình:
- Giang tổng nói là mình rất cứng rắn, không ngại khó khăn, nhưng đồng thời lại rất dẻo dai và có thể uốn cong, co dãn phải không?
- Đúng vậy, chị nói vậy cũng không sai.
Giang Cần mỉm cười gật đầu, nghĩ rằng các người có thể không biết, nhưng ngôn từ hoa mỹ của bùi nhùi thép là sự chịu đựng và giàu có.
Cùng lúc đó, ở khu vực ngoại vi của địa điểm phỏng vấn, Cố Xuân Lôi, Sở Ti Kỳ, Vương Tuệ Như và Tư Tuệ Dĩnh đều đang nhìn chăm chú vào Giang Cần ở trung tâm, trong lòng cảm thấy hơi tê dại.
Họ không hiểu Giang Cần đang nói về điều gì, họ chỉ cảm thấy hắn rất chuyên nghiệp, rất sâu sắc, như thể họ có thể kiếm bộn tiền nếu họ hiểu được.
Sự tương phản thực sự quá lớn.
Đừng nói là sinh viên năm nhất hay năm hai, ngay cả những sinh viên nam năm ba, năm bốn đứng trước mặt Giang Cần thì cũng giống như những đứa trẻ.
Hắn dường như có một sự trưởng thành thực sự trong người, đối mặt với nhiều phóng viên và nhiều máy ảnh như vậy, hầu hết mọi người đều sẽ hoảng sợ từ lâu, nhưng Giang Cần vẫn có thể nói chuyện và cười một cách bình tĩnh.
Chính vì sự trưởng thành và ổn định vượt qua nhận thức này, mà nụ cười của Giang Cần trông rất quyến rũ trong khi được mọi người vây quanh như thế này.
Chủ nhiệm Cố gần đây đang xem phim truyền hình Hàn Quốc, đã bị nhiều tổng tài bá đạo tẩy não, nhìn Giang Cần mặc vest ngồi trên ghế sofa, cô thực sự có cảm giác muốn gọi ộp-pa.
- Thật là tà môn…
Cố Xuân Lôi vội vàng uống chút nước để bình tĩnh lại, lại phát hiện Sở Ti Kỳ cũng đang ngẩn người nhìn Giang Cần, vẻ mặt không khỏi sửng sốt:
- Ti Kỳ, đây hẳn là lần thứ hai em gặp Giang Cần rồi đúng không, lần trước Báo Thanh niên đến phỏng vấn cậu ấy, em cũng đi theo nhỉ?
- Đúng vậy, chủ nhiệm. - Sở Ti Kỳ gật đầu.
- Sao rồi, em thích cậu ấy à? Nếu em thích cậu ấy, tôi sẽ giúp em làm mối một chút.
Sở Ti Kỳ nghe được lời này thì ngẩn ra, trên mặt nở nụ cười cô đơn:
- Chủ nhiệm, chị đang đùa em ư? Cậu ấy xem thường em.
Chủ nhiệm Cố sửng sốt một lúc, phải mất một lúc cô mới nhận ra, Sở Ti Kỳ nói không phải là không thích mà là cảm thấy Giang Cần xem thường cô ấy, điều này khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô biết rất rõ tính cách của sinh viên xinh đẹp mà mình đã huấn luyện.
Bình thường có rất nhiều anh chàng đẹp trai giàu có theo đuổi cô ả, nhưng cô ả không thích ai cả, nói năng và hành động cũng rất khinh người, thậm chí còn cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhưng sao vừa nhắc đến Giang Cần thì cô ả lại tự ti như thế?
- Em là đệ nhất hoa khôi của Lâm Đại, còn cậu ấy là ngôi sao khởi nghiệp của Lâm Đại, rõ ràng là rất xứng đôi mà.
Diêu Tuấn Kiệt lập tức ho một tiếng:
- Chủ nhiệm Cố, Sở học muội là xem thường cậu ta nên mới khéo léo từ chối. Chị đừng hỏi thêm nữa.
Cố Xuân Lôi liếc nhìn y:
- Cậu đừng tùy tiện thuyết minh bậy chứ. Giá trị tài sản hiện tại của Giang Cần chắc phải là vài triệu, cậu ta chắc chắn xứng đáng với Ti Kỳ.
- Vài triệu cũng được tính là tiền à? Nhà em còn một mỏ khoáng đấy, có viên ngọc trai ở trước mặt như em đây, làm sao học muội có thể không cần mà chọn người khác chứ?
Nghe được hai người nói chuyện, hai mắt của Sở Ti Kỳ đột nhiên đỏ lên:
- Chủ nhiệm, thực ra em và Giang Cần là bạn học cấp ba, trước đây em từng có cảm tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy không thích em.
- Hả?
Lời nói vừa dứt, Cố Xuân Lôi trợn to hai mắt, cô thật sự không ngờ hai người họ lại có quan hệ như vậy.
Cô cũng cảm thấy mình đã sai, Sở Ti Kỳ làm sao có thể tự ti, nhưng cô không ngờ rằng sự việc lại không đúng lẽ thường hơn cô nghĩ rất nhiều.
Sức hấp dẫn của Giang Cần đã đến mức này rồi sao, nhiều người theo đuổi Sở Ti Kỳ đến mức hụt hơi như vậy, nhưng cuối cùng Sở Ti Kỳ lại thích hắn, hắn lại từ chối cô ả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận