Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 314: Miệng mở là có người bị hố

Làm trang web B2C, mục tiêu của hắn không chỉ là để thỏa mãn nhu cầu mua sắm những đồ dùng cần thiết của con người, mà hắn còn muốn khai phá nhu cầu mua đồ không cần thiết của con người trong khả năng cho phép nữa.
Giống như có vài bộ quần áo đã nằm trong tủ quần áo của một cô gái nhiều năm trời mà vẫn chưa được gỡ mác vậy.
Những bộ quần áo không được gỡ mác đó chính là “Sản phẩm mua sắm không cần thiết”.
Muốn khai phá thị trường này thì hắn phải bàn bạc được những thứ có thể đăng bán lên web đã.
Gọi cho Nhạc Trúc thì cô hẹn hắn gặp nhau ở sảnh lớn tầng một trung tâm thương mại.
- Chào Giang tổng, lâu rồi không gặp.
Nhạc Trúc mặc một bộ âu phục thuần đen, quần tây ống rộng, dưới chân là một đôi giày cao gót bảy phân, đúng chuẩn hình mẫu người phụ nữ tài giỏi.
- Đã lâu không gặp giám đốc Nhạc rồi.
Giang Cần vươn tay ra nắm nhẹ một chút, cũng lễ phép đáp lại.
- Hiệu quả quảng cáo trên trang web không tệ, dạo này có rất nhiều khách hàng là sinh viên tới mua sản phẩm được đẩy mạnh tiêu thụ khi đổi mùa của chúng tôi, nếu sau đó vẫn tốt đẹp thì chúng tôi định hợp tác tiếp với bên cậu.
- Hoan nghênh hoan nghênh.
Giang Cần đi theo Nhạc Trúc dạo trung tâm thương mại một vòng nhưng vẫn không nghe thấy cô đả động gì tới đề tài mua hàng theo nhóm.
Thật ra điều này rất dễ hiểu, vì dù là Hà tổng hay Nhạc Trúc thì cũng không mặn mà gì với việc mua hàng theo nhóm này, sở dĩ bọn họ đồng ý tham gia vào cũng là vì ưu đãi năm mươi nghìn tiền quảng cáo kia thôi.
Chỉ cần quảng cáo có thể đưa tới khách hàng cho hàng offline, thì hàng online có bán được hay không cũng không quan trọng, ngược lại bọn họ còn thấy thừa thãi nữa, dù sao thì ngay từ đầu không ôm hy vọng thì sau đó mới không thất vọng được.
- Giang tổng, chúng ta chưa gặp nhau được bao nhiêu nhưng tôi có ấn tượng rất đặc biệt với cậu. - Nhạc Trúc vừa đi vừa nói, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.
Giang Cần không kìm được mà nhướng mày:
- Vì sao vậy?
- Tôi đã làm trong nghề nhiều năm rồi, nhưng đó là lần đầu tiên tôi sập bẫy trước mặt ông chủ của mình đấy, giờ nghĩ lại vẫn giật mình thon thót, quá mất mặt rồi.
Giang Cần cười mỉa:
- Chỉ là một trong hàng trăm hàng triệu kỹ xảo khi đàm phán thôi, tôi học được qua sách đấy.
Nhạc Trúc quay qua nhìn Giang Cần, do dự một lúc mới nói:
- Giang tổng có thể lừa tôi vào bẫy lần nữa không?
Giang Cần hoang mang:
- Tôi chưa từng nghe qua yêu cầu quá đáng như vậy.
- Chủ yếu là tôi muốn thử xem bản thân có đề phòng được bẫy ngôn từ không, sau này khỏi sập bẫy nữa.
- Ngại quá, từ trước đến giờ tôi không lừa ai bao giờ.
Nhạc Trúc sửng sốt một chút:
- Giang tổng lợi hại thật đó, quả nhiên mở miệng ra một cái là lừa người được ngay.
Giang cần thầm nghĩ cô nhóc đó sao lại thế này, đừng nói cô ta nghĩa tôi nói mười câu mười một câu là giả nhớ? Mẹ nó, tôi là chính nhân quân tử đấy không biết à?
Cơ mà chưa kịp xả thì hắn bỗng dừng lại, vì bị hấp dẫn bởi một sản phẩm được bày trên quầy hàng.
Giờ bọn họ đang ở tầng hai của trung tâm thương mại, cũng chính là khu đồ điện tử, ở đó có đủ loại đồ điện gia dụng rực rỡ muôn màu, nhỏ thì dao cạo râu, lớn thì ti vi, cái gì cũng có.
- Cái nồi điện này khá tốt đấy nhỉ?
- Hả?
Giang Cần đi đến trước quầy bán đồ điện, rồi chỉ vào một cái nồi điện to đùng, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức:
- Không tồi, vừa to vừa tròn, ăn lẩu bằng nồi này chắc sướng lắm đây.
Nhạc Trúc sửng sốt một chút, bảo người lấy một cái xuống ngay:
- Giang tổng thích thì cầm đi đi, không đáng bao nhiêu tiền hết, chỉ hy vọng phí quảng cáo tiếp theo sẽ không tăng giá thôi.
- Thôi thôi, không thích hợp. - Giang Cần vội vàng xua tay từ chối.
Nhạc Trúc vẫn khăng khăng muốn tặng:
- Giang tổng cầm đi đừng khách sáo, một cái nồi điện thôi mà.
- Vậy được rồi, tôi không khách sáo nữa ha. - Giang Cần chép chép miệng, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Có kiểu nồi lẩu uyên ương không? Đổi cho tôi đi.
Đương nhiên Giang Cần không tới trung tâm thương mại vì nồi điện, chỉ là trùng hợp thôi, hắn đang cần một cái nồi điện mà trùng hợp lại thấy một cái, tình cờ Nhạc Trúc cũng tình nguyện tặng hắn cái nồi đó, hai bên ăn ý với nhau, mọi người đều vui.
Mà mục đích chân chính tới đây là vì số liệu tiêu thụ hàng hóa quý này của Vạn Chúng.
- Cậu muốn cái này làm gì?
- Phân tích và liệt kê.
Giang Cần ngồi trong văn phòng Nhạc Trúc, cầm chung trà lên nhấp một ngụm:
- Vạn Chúng bán rất nhiều thứ, đủ mọi loại hình phức tạp, chỉ chọn thôi mà đã hoa cả mắt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận