Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 148: Mới ăn đã say

Lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà đầy trời, Giang Cần cầm chìa khóa xe Bentley đi tới Thực Vi Thiên, hội hợp với người của lớp Tài chính 3.
Thật ra tụ hội đại học cũng không có ý nghĩa gì, nhiều nhất chính là tâm sự, nói chuyện học tập, Giang Cần không hứng thú nhiều với hai đề tài này, vì thế chỉ chăm chăm ăn cơm, đồng thời lờ đi nhưng cái liếc mắt đưa tình của Tống Tình Tình.
Nhưng sự trầm mặc của hắn ngược lại thu hút sự chú ý của Giản Thuần đối diện.
Bởi vì trước khi đến, Tống Tình Tình và Tưởng Điềm đều ăn mặc vì hắn, cho dù ấn tượng đầu tiên của Giản Thuần đối với hắn không tốt, lúc này cũng không khỏi chú ý nhiều hơn một chút.
Nhưng càng chú ý, cô lại cảm thấy càng không thích hợp.
Bởi vì toàn bộ biểu hiện của Giang Cần đều rất ổn trọng, không chen vào, không phô trương, cho dù mặt mày Tống Tình Tình sắp bay lên trời, vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ.
Hơn nữa, thỉnh thoảng hắn còn cau mày nhìn về phương xa, không biết là đang suy nghĩ điều gì, nhìn qua rất thâm trầm.
Người như vậy, sẽ thật sự phong lưu tới mức đưa thư cho cô gái lần đầu gặp mặt sao?
Giản Thuần hơi hoài nghi phán đoán của mình, bởi vì so với Giang Cần, Tào Quảng Vũ ngồi bên cạnh hắn mới là người đang không ngừng nháy mắt cho mình từ khắp các góc độ, mới càng giống hạng người khoe khoang hơn.
Đúng vào lúc này, ông chủ Thực Vi Thiên bụng phệ đi tới, không có biện pháp, làm ăn quá tốt, ngay cả ông chủ cũng phải tự mình xuất trận làm nhân viên phục vụ.
- Thức ăn đã mang lên đầy đủ, từ từ ăn.
- Chờ một chút, ông chủ đừng đi vội.
Giang Cần đưa tay lấy chìa khóa xe Bentley ra, tùy tiện đập lên bàn. Ông chủ sợ tới mức nhảy dựng, còn tưởng rằng không cẩn thận làm đổ ấm trà, chờ y phục hồi tinh thần mới phát hiện, thì ra là chìa khóa xe.
- Bentley hả?
- Đỗ quá lâu trong nhà để xe, bình thường không rảnh lái đi đâu, lần này lấy ra ngoài dạo xe. - Giang Cần khóe miệng sắp cong lên tận mây rồi.
Ông chủ nghi ngờ nhìn hắn:
- Bật lửa phải không?
- Chúng ta đều là người lớn, chú có hiểu không? Làm ở gần trường đại học nhiều năm như vậy, tố chất văn hóa sao còn thấp như vậy, đời này chú cũng chỉ có thể lái BMW cũ!
Ông chủ cầm lấy chìa khóa xe nhìn thoáng qua, nghiên cứu lúc lâu phát hiện không phải bật lửa, lập tức chua xót.
Chết tiệt, lái Bentley đi học, sinh viên đại học bây giờ đều khoe khoang như vậy sao?
Giang Cần đắc ý nhìn vẻ mặt của y, trùng sinh trở về, chỉ có ta phun người, không ai có thể phun ta!
Cùng lúc đó, Giản Thuần nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ người này thật sự là khoe mẽ đến vô biên. Có chiếc xe liền khoe khoang khắp nơi, là muốn cho cả thế giới biết nhà hắn có tiền đúng không? Tờ giấy kia tuyệt đối là hắn ném không sai.
Độ hảo cảm của cô đối với Trang Thần vốn không nhiều lắm, nhưng so sánh ra, cô cảm thấy Trang Thần thật sự thắng Giang Cần quá nhiều.
Một lúc lâu sau, tiệc tối kết thúc, Giang Cần đứng lên ợ một cái, kết quả phát hiện Giản Thuần đang lạnh lùng nhìn hắn, đáy lòng buồn bực.
- Cậu nhìn tôi làm gì?
Giản Thuần thay đổi biểu cảm, mỉm cười:
- Giang đại thiếu xa hoa như vậy, vậy chắc là tối nay mời khách nhỉ?
- Xa hoa cũng không ăn cơm nhà cậu, há mồm liền bảo người ta mời khách, thật là quá đáng. - Giang Cần ghét bỏ.
Giản Thuần không hiểu cái gì gọi là bị dội một gáo nước lạnh, nhưng vẫn nghe hiểu mùi châm chọc, hai má lập tức đỏ lên:
- Như vậy đi, nếu tối nay cậu mời khách, tôi sẽ thêm bạn bè với cậu!
- Thế nào?
- Ha ha, bệnh thần kinh, mới ăn mấy miếng đã buồn ngủ rồi à, tỉnh lại đi bạn ơi!
Tào Quảng Vũ nhìn thoáng qua Giang Cần, tâm tình bỗng nhiên có chút buồn bực, bởi vì y phát hiện mình vẫn không hiểu rõ tinh túy của Giang Cần.
Nếu câu nói vừa rồi của Giản Thuần là nói với y, có thể y đã hấp tấp chạy đi trả tiền.
Khoảng cách vẫn lớn vậy sao?
Lão Tào yên lặng lấy điện thoại di động, mở ghi chú, cẩn thận ghi chép lại thao tác hôm nay của Giang Cần. Y định trở về phân tích một chút, thử xem có thể sao chép lại được không.
Y không tin Giang Cần vừa sinh ra đã là nam thần, thứ này tuyệt đối có thể học tập bồi dưỡng.
- Được rồi, cơm cũng ăn xong rồi, dẹp đường hồi phủ thôi. - Giang Cần định rời đi.
- Cậu thật sự không muốn số QQ của tôi hả? - Giản Thuần vẻ mặt khó có thể tin.
Giang Cần liếc nhìn cô một cái:
- Tôi có mặt trời chói mắt rồi, còn trăng tối nay cậu tự giữ lại dùng đi.
- Tôi nói là bạn tốt QQ!
- Vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh rồi về.
Giang Cần đứng dậy rời đi, mà những người khác của lớp Tài chính cũng lục tục rút lui, chờ đến khi đi qua cầu vượt qua đường, Giang Cần muốn đi tiểu khu đối diện trả chìa khóa, vì thế để cho những người khác đi trước trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận