Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 872: Tuổi trẻ thường tức giận mất kiểm soát (3)

Cao Văn Tuệ ồ một tiếng, bật quạt nhỏ trên bàn, ngồi co chân lên, quay đầu lại tiếp tục xem phim "Bong bóng mùa hè".

Cùng lúc đó, Tào thiếu gia trở về phòng nam sinh 302, cởi bỏ quần áo và ném vào thùng định giặt, nhưng khi đến ban công lấy nước giặt của mình, không ngờ lại bị giở trò, bình đựng nước giặt đã trống rỗng.

"Bỏ mẹ, ai dùng nước giặt của tôi thế?"

Hiện nay, sinh viên đại học vẫn thường dùng bột giặt như Điêu Bài, Tide gì đó, còn nước giặt Lam Nguyệt Lượng như thế này là hàng cao cấp, một lọ hơn hai mươi đồng, lần trước y sử dụng còn nửa chai mà.

Chu Siêu đặt cuốn tiểu thuyết mạng lậu xuống: "Tôi không có, tôi lười giặt đồ lắm."

Lúc này, Nhâm Tự Cường cũng ló đầu ra từ trên giường: "Tôi cũng không có đâu, cậu biết mà, tôi thường xuyên để dành đến cuối tuần, bỏ một đồng vào tiệm giặt để giặt một lượt."

Tào Quảng Vũ quay đầu nhìn về phía Giang Cần, ánh mắt hơi sắc bén: "Lão Giang, cậu biết nước giặt của tôi đâu mất không?"

"Không biết, nước giặt là cái gì vậy?" Giang Cần không hề lúng túng.

Tào Quảng Vũ đi đến giường của hắn, ngửi một cái, lập tức mở to mắt: "Đệt, chính là cậu!"

"Căn cứ vào đâu?"

"Tôi dùng nước giặt Lam Nguyệt Lượng, mùi oải hương cổ điển đấy. Tôi không thể nhầm được, bột giặt còn không có mùi này nữa là!"

Giang Cần thấy không thể chối cãi, đành chấp nhận: "Đúng, tôi dùng một chút thôi. Chúng ta là anh em tốt, đừng keo kiệt như vậy."

"Không phải, nước giặt của tôi còn nửa chai cơ mà, không lẽ dùng nhanh hết thế?"

Giang Cần liếc nhìn y: "Dạo này tôi giặt đồ hàng ngày."

Tào Quảng Vũ nhíu mày: "Tại sao? Trước kia cậu chẳng bao giờ tự giặt cơ mà."

"Đôi khi cậu chỉ cần giặt một cái, nhưng cậu lại nghĩ giặt một cái không bằng giặt hết, nên cậu cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng đành giặt tất cả luôn, thế là dùng hơi nhiều một chút."

Tháng Bảy, sau tuần thi, mùa hè đã đến.

Tào Quảng Vũ quyết định sẽ đưa Đinh Tuyết về nhà để gặp bố mẹ, vì vậy y đã hào hứng suốt một đêm, tỉnh dậy từ khi trời còn chưa sáng, bảo rằng không thể ngủ được nữa, muốn đến trước ký túc xá của Đinh Tuyết để chờ cô ấy.

Dù Tào thiếu gia ngày nào cũng tỏ ra ngầu lòi, nhưng thực tế y không hề có những thói xấu của những cậu ấm cô chiêu khác, khi nói về chuyện tình cảm, y thậm chí còn mộng mơ hơn cả Nhâm Tự Cường.

Còn Giang Cần thì không thể về nhà, bởi thị trường mua sắm nhóm đang nóng hổi, ông chủ như hắn không xuống tuyến đầu dạo một vòng khiến hắn cảm thấy thiếu thứ gì đó, hơn nữa, không xuất hiện thường xuyên cũng không tốt cho việc giữ vững tinh thần chiến đấu ở giai đoạn sau.

Vì vậy, hắn quyết định tham chiến, để thực sự cảm nhận những biến động của cuộc chiến.

Dĩ nhiên, Phùng Nam Thư được gửi về nhà ngay như một món quà xin lỗi mẹ, tạm thời dập tắt sự bất mãn của Viên Hữu Cầm vì hắn nghỉ lễ không về nhà.

Không còn cách nào khác, tiểu phú bà quá đáng yêu, nhà họ Giang không ai có thể chịu đựng nổi.

Trước khi đi, Phùng Nam Thư còn níu cửa xe hỏi hắn khi nào về nhà, rõ ràng như một bà vợ nhỏ chờ chồng trở về, khiến ánh mắt Giang Cần trở nên dịu dàng.

"Văn Hào, Tuyết Mai, mấy người về muộn một chút nhé, ngày mai đi cùng tôi đến Thượng Hải, xem thị trường, Tuyết Mai nhớ mang theo máy ảnh."

"Vâng, sếp."

"Còn cả Lan Lan nữa, mấy người gọi điện báo cho cô ấy, chúng ta sẽ khởi hành vào buổi trưa ngày mai."

"Đã hiểu."

Ngày 2 tháng 7, buổi trưa, Giang Cần cùng Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan đến sân bay Lâm Xuyên.

Đại bản doanh phân bộ Multi-group giao phó cho Tô Nại chăm sóc, trong khi công việc của Quỹ Kim Ti Nam và Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên được trao cho Từ Ngọc và Lai Tồn Khánh từ đại học Khoa Học Công Nghệ đảm nhận.

Công việc của diễn đàn Zhihu giao cho Lộ Phi Vũ, vì dù sao mục "Trang đầu hôm nay" hiện tại có nhiều sinh viên đại học, việc đảm nhận hai vai đối với y không phải là vấn đề gì.

Vì đang là mùa hè, số lượng học sinh ở sân bay đông đúc, hàng dài uốn lượn trước cửa soát vé.

Kiểm tra danh tính, lấy vé, làm thủ tục - dịch vụ mạng năm 2010 chưa tiện lợi như bây giờ, không tránh khỏi tình trạng ùn tắc.

Vậy là, những người xếp hàng chen chúc nhau, trông đen ngòm như mực.

Lúc này, Giang Cần đeo kính râm bước vào hành lang sân bay, quan sát xung quanh, phát hiện một lối đi có treo logo của Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên, liền tiến về phía đó. Vừa định thần lại, hắn nghe thấy có người gọi tên mình.

Quay đầu nhìn lại, là Giản Thuần, Tống Tình Tình, Trang Thần, cùng cô nữ sinh tốt bụng từng giúp hắn vứt rác là Tề Kỳ và bạn thân của cô ấy, Quan Văn Tư.

Do cùng một khoa, phòng ký túc xá lại đối diện nhau, nên Giản Thuần và Tề Kỳ chơi cũng khá thân, thế là họ đã thỏa thuận cùng nhau về nhà.

"Các cậu cũng về nhà à?"

"Ừ, nam thần đi đâu thế?"

"Đi một vòng, khảo sát thị trường ngoại ô, xem chỗ nào có thể kiếm được tiền."

Bạn cần đăng nhập để bình luận