Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 734: Tiểu phú bà ăn nói thật ngang ngạnh (2)

Ai còn nhớ Tô Nại từng là một thiếu nữ đơn thuần cứ gặp hắn là gọi học trưởng, ai còn nhớ Đổng Văn Hào từng là một chàng trai ngăn nắp luôn có hoài bão với văn học, ai còn nhớ một Lô Tuyết Mai thông minh ngây thơ đến cả kim chủ cũng dám cà khịa, ai còn nhớ một Lộ Phi Vũ tài năng nho nhã thà chết cũng không chịu đầu hàng?
Biết học được cách từ chối những yêu cầu quá đáng của ông chủ quá sớm, thì ngoài sự thoải mái và vui vẻ ra còn có được gì nữa?
Thực ra không chỉ có Giang Cần, toàn bộ 208 cũng đang thầm chửi ông chủ quá chó.
Quyển từ điển kia của hắn là cuốn dành riêng cho bọn tư bản, nó đã phá hủy rất nhiều sự trong sáng của tiếng Trung rồi.
Team-building đồng nghĩa với việc phải tăng ca, du lịch tức là phải tăng ca bên ngoài, giúp đỡ có nghĩa là cướp bọc, mối quan hệ đôi bên cùng có lợi là mình phải có lợi hai lần…
Khá lắm, ở phòng 208 lâu như vậy không biết có trưởng thành được lên tý nào không nhưng những từ lóng trong nghề thì học được cả đống rồi.
- Không đi thì thôi. - Giang Cần đứng dậy bước ra ngoài.
Đổng Văn Hào nghe vậy thì ngẩng đầu lên:
- Ông chủ đi đâu vậy?
- Giận rồi, đi học đây. Trước khi về, mọi người nhớ tắt điện tắt nước, đóng kỹ cửa nẻo. Với cả Phi Vũ chuẩn bị một chai Coca cho tôi, đủ bảy ngày lễ Quốc khánh đừng có để hôm nào cây phát tài của tôi bị thiếu nước đấy.
Nghe được câu này, mọi người 208 không khỏi nhìn nhau, thầm nghĩ có vẻ ông chủ đã giận thật rồi, nếu không thì sao có thể có hành vi điên cuồng như vậy chứ.
Sau khi rời khỏi căn cứ khởi nghiệp, Giang Cần đi tới tòa giảng đường. Hắn vừa tới cửa đã gặp Phùng Nam Thư đang ngoan ngoãn ngồi hàng thứ ba, tay cầm một quyển sách, hàng mi vừa cong vừa mảnh ánh lên sắc vàng dưới ánh mặt trời.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dệt, phối với một cái chân váy và một đôi tất đen, đi đôi giày búp bê nâu, trông còn dịu dàng xinh đẹp hơn cả mùa thu lặng lẽ ùa về.
Từ năm nhất tới năm hai, lớp 3 và lớp 4 đều học chung lớp với nhau, tuy rằng đại học sẽ không xếp chỗ ngồi như cấp 3, nhưng vì thói quen nên hầu như vị trí ngồi của mọi người đều đã cố định.
Ví dụ như tiểu phú bà, vị trí bên trái cô tất nhiên là dành cho Cao Văn Tuệ, bên phải thì luôn luôn trống.
Tuy là trống nhưng cũng chẳng ai ngồi, vì mọi người đều biết vị trí ấy chỉ dành cho Giang Cần mà thôi.
Không cần biết là tòa giảng đường A, B hay C, cũng không cần biết là tầng nào phòng nào, bên cạnh Phùng Nam Thư luôn có một chỗ ngồi dành cho Giang Cần. Nếu như Giang Cần không tới thì cô sẽ để túi xách hoặc áo khoác vào chỗ đó.
Cũng giống như bây giờ, khi Phùng Nam Thư nhìn thấy Giang Cần đi vào, cô lập tức lấy cặp sách và áo khoác ra khỏi ghế bên phải của cô, hai tay đặt lên bàn, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, ngoan ngoãn nhìn hắn bước tới.
- Trong lớp có nhiều bạn nữ xinh xắn như vậy, sao cậu biết mình nhất định sẽ ngồi cạnh cậu? Lẽ nào cậu biết bói toán à?
- Mình biết mà. - Phùng Nam Thư lạnh lùng băng giá nói, tự tin như một đại tiểu thư cao quý.
Giang Cần không thoải mái với việc như bị nắm thóp như vậy, hắn luôn cảm thấy mỗi bước đi của mình đều nằm trong sự tính toán của tiểu phú bà:
- Không phải người xưa đã từng nói chẳng có gì là tuyệt đối sao? Trong lớp học nhiều chỗ trống như vậy, nhỡ mình ngồi cạnh bạn nữ khác thì sao?
Tiểu phú bà ngước nhìn hắn:
- Giang Cần, cậu muốn ngồi cạnh ai?
Giang Cần quay đầu nhìn một vòng:
- Ví dụ như Tưởng Điềm, Tống Tình Tình, Giản Thuần,...
- Vậy mình sẽ không khóc đâu. - Môi Phùng Nam Thư hơi trề ra, trong đôi mắt bỗng bắt đầu ươn ướt.
Giang Cần như bị nắm thóp, tim cũng như bị thắt lại:
- Đừng có nói dối nữa, cậu sắp bật khóc rồi kia kìa.
Tiểu phú bà xụ mặt:
- Mình không có, mình đang buồn ngủ.
- Nếu đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thì phòng 208 càng ngày càng biến chất rồi, miệng cậu cũng càng ngày càng ngang ngạch.
- Mình không ngang ngạch, Giang Cần, cậu là kẻ xấu.
Giang Cần nhe răng ra cười, cảm thấy bạn tốt của hắn đáng yêu quá đi mất, sau đó hắn chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:
- Đúng rồi, Quốc khánh cậu có định đi đâu không? Hay có về Thượng Hải thăm người nhà giống năm ngoái không?
Phùng Nam Thư nhẹ nhàng lắc đầu:
- Mình phải về Tế Châu trước, dì gọi tới nói nhớ mình lắm.
- Mẹ mình á?
- Ừ.
Giang Cần nín thở, thầm nghĩ mới bao lâu mà tiểu phú bà đã lấy được lòng nhà hắn rồi. Bà Viên Hữu Cầm bình thường kén cá chọn canh vô cùng, vậy mà cũng đã nắm được trái tim của bà rồi, trên thế gian này còn ai ngăn được Phùng Nam Thư thèm muốn thân thể của hắn không đây?
Nhưng nếu tiểu phú bà đã quyết định về Tế Châu trước, thì ngược lại đã có một vấn đề lớn được giải quyết nhanh gọn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận