Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 205: Hai chữ trưởng thành không dễ dàng (2)

Vì thế vào buổi chiều thứ tư, Giang Cần lại một lần nữa đến Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên, cũng đón Ngụy Lan Lan đang khảo sát các cửa hàng quanh nơi này.
- Ông chủ, tôi tìm được năm cửa hàng, không thể không nói, Gặp Gỡ là vị trí thích hợp nhất để chúng ta quảng bá. Nơi này không chật chội như trước, có đầy đủ khu vực hoạt động và không gian xếp hàng, hơn nữa xung quanh còn có ba quán trà sữa, hiệu ứng quảng cáo là hiển nhiên.
Giang Cần nghe xong gật đầu, cũng nghiêng về phía quán trà sữa:
- Nội dung điện thoại bảo các cô sửa lại đã làm xong chưa?
- Ừ, tất cả đều đã sửa sang lại, tôi đang mang theo.
Giang Cần đưa tay đóng cửa sổ xe lại:
- Đọc một lần cho tôi nghe đi.
Ngụy Lan Lan lấy ra một cái đồng hồ:
- Cao Đại Vĩ, năm nay 43 tuổi, 18 tuổi cũng đã tới Lâm Xuyên dốc sức làm việc, sau đó vay tiền mua nhà, 5 năm trước trả hết nợ, lúc 38 tuổi được bà mối giới thiệu, kiên trì cưới một người phụ nữ quen qua xem mắt, ba năm qua cãi vã không ngừng, cuối cùng ly hôn, không có con.
Giang Cần nhíu mày:
- Mẹ nó, tại sao người này lại quen thuộc như vậy? Còn nữa không?
- Lão nói hiện tại lão không muốn làm quán trà sữa, chỉ muốn cầm toàn bộ tài sản của cuộc đời, mang theo cha mẹ đi du lịch, nhưng chuyện ly hôn lão lại không dám nói cho người nhà, sợ cha mẹ bị đả kích.
- Còn tâm trạng thì sao?
- Cảm thấy thất bại và gặp ác mộng mỗi ngày. - Ngụy Lan Lan đọc xong liền buông đồng hồ trong tay xuống.
Ly hôn, tâm trạng sụp đổ, tuyệt vọng với cuộc sống, áp lực rất lớn.
Giang Cần gật đầu, đưa tay bẻ tấm che nắng xuống, mở gương nhỏ ra nhìn vào mắt mình:
- 38 tuổi không thành công, không dám đối mặt với cha mẹ, không dám đối mặt với tương lai, 38 tuổi không thành công, không dám đối mặt với cha mẹ, không dám đối mặt với tương lai...
Ngụy Lan Lan có chút bối rối, vừa muốn mở miệng, đã thấy sắc mặt ông chủ bỗng nhiên trở nên đặc biệt suy đồi.
Tiếp theo, Giang Cần cầm hợp đồng chuyển nhượng đã in sẵn, mở cửa xe, lấy từ cốp sau ra hai chai rượu, một túi thịt heo tương, một túi đậu phộng, bỏ vào trong một túi vải, cất bước vào quán trà sữa.
Bây giờ Cao Đại Vĩ đối với ai cũng đều oán giận, tới một người oán giận một người, ngữ khí táo bạo, rất ít người có thể nói chuyện với y ba câu, nhưng y vẫn là túm lấy người trò chuyện, đủ kiểu nhân gian không đáng.
Y cần phát tiết, cần bài tiết, cũng không quan tâm có ai nghe y nói hay không.
Y chỉ là cần một người sống, cần đối tượng để thổ lộ.
Nhưng tất cả mọi người đều sáng mắt mà nhìn chằm chằm vào cửa hàng trà sữa của y, làm cho y tức giận, cho nên y mới cắn chết một cái giá, ai tới cũng không thay đổi.
Bất quá lúc này đây, y phát hiện người trẻ tuổi trước mặt này bất đồng.
Y nhận ra Giang Cần, bởi vì tuần trước hắn đã tới một lần, cũng muốn bàn chuyện tiệm trà sữa của y. Nhưng lúc này đây, Cao Đại Vĩ phát hiện hắn không có vội vã hỏi giá, mà là vẫn đang nghe.
Điều khiến Cao Đại Vĩ cảm thấy ngạc nhiên nhất là sắc mặt của hắn cũng suy đồi như mình, biểu tình cũng có tang thương không khác gì mình.
- Người đến tuổi trung niên, có quá nhiều chuyện về bản thân bất do kỷ, cho nên thế giới của người trưởng thành không có hai chữ dễ dàng.
Giang Cần rầu rĩ nói một câu giữa quãng nghỉ của y.
Cao Đại Vĩ hơi sửng sốt:
- Cậu hiểu được?
- Tôi hiểu chú đang suy nghĩ gì, cảm thấy hương khói truyền đến thế hệ của mình sao lại đứt đoạn, cảm thấy để cho ba mẹ vất vả cả đời, như thế nào hơn bốn mươi tuổi vẫn để cho bọn họ không bớt lo lắng, sợ về quê bị người ta chỉ trỏ, còn cảm thấy bản thân càng ngày càng cô độc. Muốn nhớ lại hồi ức trước kia, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện đời này không lưu lại gì cả, tất cả đều là lông gà đầy đất.
Cao Đại Vĩ có chút không thể tưởng tượng nổi, mở to hai mắt:
- Chết tiệt, cậu thật sự hiểu được?
- Tôi có một người chú cũng như vậy, cảm thấy đời này quá nhiều tiếc nuối. Người trưởng thành, không dám khóc, sợ mất mặt, báo tin vui không báo tin buồn về nhà, liều mạng hơn nửa đời người, kết quả là cái gì cũng không có, trong lòng cũng trống rỗng, buồn bực mỗi tối ngủ không yên, cảm thấy cả thế giới phản bội mình.
- Sau đó thì sao?
Giọng của Cao Đại Vĩ hơi run rẩy.
- Sau đó hắn không thể chịu đựng được, gọi điện thoại cho cháu trai của hắn, cũng chính là tôi, hai chúng tôi hàn huyên một đêm!
Giang Cần chỉ ngực, lấy ra hai chai rượu từ trong túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận