Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 530: Tiểu phú bà, đừng sờ soạng lung tung ! (1)

Tưởng Điềm nghe xong, mím môi nói:
- Vậy thì để tôi cho mọi người một kế hoạch, nghe nói ở ngoại ô phía Tây có một khu du lịch nông thôn rất hay, có thể tự mình nấu ăn, câu cá, còn có thể leo núi. Ở cuối thôn còn có một cây Nhân Duyên trăm tuổi, nghe nói rất chính xác, mọi người thấy thế nào?
Giang Cần nín thở một lát:
- Cái kia... Tôi nghĩ tốt nhất là không nên đến khu du lịch nông thôn. Cây Nhân Duyên là mê tín thời phong kiến, không phù hợp với phong cách của sinh viên đại học chúng ta.
- Vừa nãy còn nói đi đâu cũng được, bây giờ lại bắt đầu khoa tay múa chân, thực sự là làm kỹ nữ còn thích lập đền thờ trinh tiết.
Trang Thần lẩm bẩm với vẻ mặt không mấy thiện cảm, mặc dù là đang chửi bới nhưng âm lượng lại rất nhỏ.
Thực ra là y đề nghị riêng với Tưởng Điềm chuyện đi khu du lịch nông thôn ở ngoại ô phía Tây. Bởi vì mối quan hệ giữa y với Giản Thuần vẫn chưa có đột phá, thậm chí còn có dấu hiệu xa lánh, nên y muốn đưa Giản Thuần đi treo thẻ ở cây Nhân Duyên, cầu xin Nguyệt Lão phù hộ cho họ.
Tưởng Điềm nói muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, chỉ cần mọi người nói được là được.
Ban đầu, tất cả các bạn trong lớp đều không phản đối, Trang Thần còn tưởng chuyện này xong rồi, nhưng Giang Cần đột nhiên bước ra can thiệp.
Quả nhiên hắn đang tìm mọi cách chống đối mình!
Trang Thần nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm lưng của Giang Thần bằng ánh mắt sắc bén.
Khi bị người khác nhìn chằm chằm quá lâu, hoặc bị nhìn bằng ánh mắt đầy ác ý, con người thực sự có giác quan thứ sáu, giống như Giang Cần lúc này, vô thức quay đầu lại, cau mày nhìn Trang Thần.
Trang Thần nhìn thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Không phục là không phục, không mâu thuẫn với việc y sợ hắn.
Sau đó, mọi người thảo luận hơn chục phút nhưng vẫn không đưa ra được kết quả cụ thể, bởi vì mỗi người đều có ý kiến riêng, khó có thể làm hài lòng tất cả mọi người chỉ bằng một phương án.
Tưởng Điềm không muốn chiếm quá nhiều thời gian rảnh rỗi của mọi người nên đã tuyên bố dừng cuộc họp, những sinh viên có ý tưởng muốn đi đâu thì nhắn lên nhóm.
- Lớp trưởng, cuối tuần này đi chơi tôi có thể đưa người nhà đi cùng được không?
Trước khi rời đi, Tào Quảng Vũ đột nhiên giơ tay hỏi.
Tưởng Điềm gật đầu:
- Tất nhiên là có thể, nhưng vẫn phải trả chi phí. Chúng ta chia đều số tiền dựa trên số lượng người trong chuyến đi này. Nếu cậu muốn mang theo ai đó thì phải trả luôn phần của người đó.
Tào Quang Vũ bĩu môi nói:
- Không thành vấn đề, tôi là phú nhị đại mà!
Giang Cần nghe tiếng liền quay đầu lại:
- Không phải Đinh Tuyết đang bận ôn thi nghiên cứu sinh sao, còn có thời gian đi chơi với cậu à?
- Con người chứ đâu phải là máy móc, chỉ học thôi là không được. Đinh Tuyết đã đồng ý với tôi rồi, cuối tuần này cô ấy sẽ ở cùng tôi.
- Được đấy Lão Tào, yêu đương thôi mà còn phải hẹn trước.
Tào Quảng Vũ không để ý đến lời trêu chọc của Giang Cần, chỉ thầm nhủ, tôi yêu đương phải hẹn trước, cậu yêu đương còn phải lừa mình dối người đấy, tôi còn chưa cười cậu, cậu có tư cách gì cười tôi. Sau đó y nhét cuốn sách vào tay Chu Siêu, vội vàng chạy ra ngoài hẹn hò.
Thấy vậy, Giang Cần cũng đưa cuốn sách đã vẽ đầy hình Đinh lão đầu cho Nhâm Tự Cường, hắn định đi 208 để nghe báo cáo tiến độ công việc.
Nhưng hắn vừa nhấc mông lên, điện thoại di động đã vang lên tiếng vo ve, hắn mở ra liền thấy là tin nhắn của tiểu phú bà.
- Giang Cần, đi dạo.
- Không đi dạo được, hôm nay mình rất bận nên cậu tự đi dạo bằng xe đạp điện đi.
- Ca ca, tiểu hồng của mình bị hỏng rồi.
Khi mua xe đạp điện, Giang Cần đã cân nhắc vấn đề an toàn nên đã mua chiếc đắt nhất, theo lý mà nói thì nó không nên hỏng nhanh như vậy, hắn mang theo nghi ngờ đến ký túc xá nữ sinh của Học viện Tài chính, phát hiện tiểu phú bà đã ở dưới lầu đợi hắn.
Hôm nay tiểu phú bà mặc style đen, thân trên mặc áo sơ mi voan có tay ren, bên dưới là váy xếp ly màu đen, đôi chân thon dài xinh đẹp được bao quanh bằng chiếc tất đen, kết hợp với một đôi giày da nhỏ có dây buộc, trông cô vừa thuần khiết vừa quyến rũ, chiếc xe đạp điện nhỏ màu hồng đỗ trước mặt cô, trông như mới tinh, không có vết sờn nào.
- Hỏng chỗ nào?
Phùng Nam Thư chỉ vào đầu xe:
- Vặn chìa khóa rồi mà vẫn không có phản ứng gì.
Giang Cần đưa tay kiểm tra đầu nối của bình chứa điện:
- Không có hỏng, chỉ là đầu nối chưa được cắm chặt, mạch điện không cung cấp nguồn điện được.
- Ồ ồ.
- Không đúng, mình nhớ là sau khi mình sạc xong và đưa về đây thì đã cắm chặt rồi mà, cũng đã khóa chặt lại, nếu không có người tháo khóa thì nó không thể tự lỏng ra được.
Giang Cần nói xong, nghi hoặc nhìn Phùng Nam Thư, phát hiện cô đột nhiên có chút khẩn trương:
- Cậu có gì muốn giải thích với mình không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận