Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 531: Tiểu phú bà, đừng sờ soạng lung tung ! (2)

- Mình cho Cao Văn Tuệ mượn Tiểu Hồng. - Tiểu phú bà nói với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.
- Mình biết mà, nó sẽ không bao giờ tự rơi ra được. Cao Văn Tuệ chết tiệt, lần sau đừng để cậu ấy mượn nữa.
Giang Cần lại đưa tay rút đầu nối pin ra:
- Mình làm cho cậu xem một lần, lần sau nếu không có điện thì cứ cắm vào rồi kéo khóa kim loại lại, hiểu không?
Phùng Nam Thư nghiêm túc nheo mắt:
- Giang Cần, mình có hơi ngốc, cậu dạy mình thêm hai lần nữa đi.
- Sao cậu lại có thể ngốc như vậy? Một thao tác đơn giản như vậy mà phải học đến hai lần?
- Mình ngốc mà, trông mình có vẻ thông minh một chút thôi, nhưng thật ra mình không thông minh một chút nào.
Giang Cần lại làm cho cô xem hai lần nữa:
- Cậu đã học được chưa?
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Học được rồi, cưa cưa ôm.
- Hai chuyện này có liên quan gì với nhau à?
- Không có, nhưng hôm nay cậu vẫn chưa ôm mình.
Giang Cần cảm thấy Phùng Nam Thư là loại người không có kỷ luật, chỉ cần thử một lần là sẽ nghiện. Ngày xưa nghiện gọi hắn là ca ca, sau này lại nghiện nắm tay, giờ cô lại nghiện được ôm.
Trời vẫn chưa tối, rừng phong cũng chưa lờ mờ, cô lại muốn được ôm giữa ban ngày ban mặt.
Bạn tốt, cậu thật sự không quan tâm đến dư luận thế gian đến vậy sao?
Giang Cần cảm thấy, nếu không phải hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, hắn chắc chắn sẽ nghiêm khắc cự tuyệt cô.
Nhưng sau khi đến rừng phong, hắn mới nhận ra suy nghĩ của mình quá đơn giản, hôm nay Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy mỏng, bên trong chỉ có quần legging, hơn nữa cô còn muốn ngồi lên đùi hắn.
Giang Cần ngồi trên chiếc ghế cạnh lối đi, ôm tiểu phú bà vào lòng, ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô, ngửi mùi thơm tươi mát tao nhã trên cơ thể cô, hắn phát hiện mình căn bản không thể cưỡng lại được!
Hắn chỉ có thể lấy điện thoại ra, nghe báo cáo công việc của Ngụy Lan Lan để dời sự chú ý của mình.
Phùng Nam Thư cũng rất ngoan ngoãn, cô ngồi im trong lòng hắn, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, sau đó tựa cằm lên vai hắn, dùng ánh mắt sáng ngời mà nhìn khung cảnh xung quanh.
- Ông chủ, khu vực trung tâm thành phố có lẽ đã hoàn thành quảng bá. Tiếp theo, chúng tôi dự định nắm chắc khu vực phía đông trước, vì khu vực phía đông tương đối gần khu đô thị đại học, như vậy chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.
- Ừ, vậy thì cứ làm theo hướng này trước đi.
- Còn một điều nữa, Bộ Thương mại đã báo cáo với Đàm Thanh rằng gần đây một số cơ quan muốn hợp tác với chúng ta, có thể là hợp tác theo hướng đầu tư.
- Không vội hợp tác, cũng không vội đầu tư. Trước tiên cứ xã giao có lệ với họ đi, đợi đến nửa cuối năm nay rồi nói. Đến nửa cuối năm tôi sẽ có thu xếp riêng.
- Được, ông chủ.
Giang Cần đột nhiên hít một hơi thật sâu, thì thầm vào tai tiểu phú bà:
- Đừng sờ soạng lung tung, mình để điện thoại trong túi, nó đang say tàu xe, dễ bị nôn mửa.
Phùng Nam Thư hỏi chấm?
- Ông chủ, cậu đang ngồi trên xe à? - Giọng nói của Ngụy Lan Lan từ bên kia truyền đến.
Giang Cần hít một hơi thật sâu:
- Không phải, bà chủ của cô đang ngồi trên xe, cô ấy không thành thật chút nào.
- Được thôi, vậy cậu nhanh chóng đến bên bà chủ đi, tôi không làm phiền cậu nữa.
- Ừ, đi đi.
Giang Cần cúp điện thoại, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Phùng Nam Thư:
- Sao vậy?
Phùng Nam Thư nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn:
- Không sao, ôm một lát nữa đi.
- Vậy thì để mình xem mình còn có thể gọi điện thoại cho ai nữa.
Giang Cần bắt đầu xem danh bạ của mình, gọi từng cái một, trong nửa giờ sau đó, Chu Siêu, Nhâm Tự Cường, Tô Nại, Đổng Văn Hào, Tưởng Điềm, Tống Tình Tình và Giản Thuần đều nhận được những cuộc gọi dùng để chuyển lực chú ý của hắn.
Ngay cả Trang Thần cũng nhận được điện thoại, khi Giang Cần dùng giọng lạnh lùng hỏi y định đi chơi đâu, Trang Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ kiếp, Giang Cần thật sự đang nhắm vào mình!
Mình nói muốn đến khu du lịch nông thôn ở ngoại ô phía Tây, nhưng bị hắn bác bỏ rồi, hắn còn đặc biệt gọi điện riêng cho mình để hỏi xem mình muốn đi đâu. Hắn thật là hung hăng càn quấy, trên đời này còn vương pháp hay không?
Sau khi gọi hết một vòng, Giang Cần thật sự không còn ai để gọi. Hắn đặt điện thoại lên ghế, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Phùng Nam Thư, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm thanh nhã dễ chịu trên cơ thể cô.
Bạch phú mỹ ngoan ngoãn đang ngồi trong ngực hắn thỉnh thoảng sẽ rúc vào hắn như một con mèo, làm hắn không thể không có những suy nghĩ lung tung.
Điều này khiến Giang Cần không khỏi nhớ lại những ngày còn học trung học của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận