Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 577: Hảo bức !

- Quà?
Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được mà nhìn giỏ xe rồi lại nhìn tới yên xe, sau đó quay qua nhìn nhau.
Làm gì có đồ gì đâu?
Đừng nói là lúc đi qua vạch giảm tốc xe lắc quá nên rơi rồi nhé?
Lương Tiêu sắp mừng điên lên rồi.
Âu phục cũng thẳng thớm phết đấy, cơ mà đi xe điện lại keo kiệt quá đi thôi. Trường hợp này không thể gọi là mất mặt được, nhiều lắm là trò cười thôi.
- Đặng Viện, đây là ông chủ của mấy cậu đó, hahaha, trò cười này đủ cho mình cười cả năm luôn!
Kết quả Lương Tiêu vừa dứt lời thì một chiếc Bentley màu đen đã đi vào bên trong, nó không hề dừng lại mà đi thẳng tới phía sau Giang Cần.
Lương Tiêu thấy vậy, tiếng cười bỗng im bặt, cả đại sảnh cũng lặng ngắt như tờ, trên mặt mọi người chỉ còn vẻ mờ mịt và khiếp sợ.
Giang Cần gạt chân chống cái “cạch” rồi leo xuống xe điện.
- Quà hơi nhiều, chất đầy cả xe làm tôi không có chỗ ngồi, cho nên tôi đành phải lái xe điện. Nói chớ, cái đồ chơi mua bừa này cũng tốt phết, còn đi nhanh trực thăng nhà tôi.
Khóe miệng Nhạc Trúc run nhè nhẹ, trong lòng thì đã hô to câu ‘đỉnh vãi chưởng’.
Khó trách Giang tổng lại đặc biệt gọi điện tới, phân phó bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh cửa đông, màn ra sân này quá mẹ nó tuyệt rồi.
Về chuyện trang bức này, có cái là trang cho kẻ địch xem, mục đích là khiến người ăn không ngon ngủ không yên; cũng có cái là trang cho người mình xem, mục đích là lôi kéo lòng người.
Đây là sự khác nhau giữa trang bức tốt và trang bức xấu.
Giống như giờ phút này, hơn một nửa số nhân viên của chi nhánh Multi-group đều hét lên con mẹ nó, trong lòng tự nhủ ông chủ này thật đỉnh… Lấy chiếc Bentley của mình làm xe chở hàng còn chưa nói, trong thời tiết nóng bức như vậy, hắn còn đi một chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn đến đây, thậm chí trong nhà còn có một chiếc trực thăng, đây mẹ nó còn nghi ngờ cái khỉ khô gì nữa.
Một ông chủ, chỉ cần đối xử tốt với nhân viên của mình, có bối cảnh hùng hậu và trả lương thoải mái thì mười chín tuổi có làm sao? Con mẹ nó tám tuổi cũng là ba!
Có một số ông chủ lớn ngược lại giả vờ giả vịt, ăn mặc loè loẹt, đồng hồ thì đeo Rolex, khi đi ra ngoài phải đi bằng xe sang trọng, bên cạnh còn có một cô thư ký nhỏ mông mẩy, ngày làm việc đêm cũng làm việc?
Thế nhưng có được cái lợi ích quái gì?
Cho dù đồ ăn, quần áo, nhà ở của ông chủ có tuyệt vời đến đâu thì có liên quan gì đến các nhân viên này?
Cho nên, bước đầu tiên ra mắt, Giang Cần chọn một bước đi nguy hiểm, dùng sự tôn trọng gần như thái quá để trực tiếp kéo lực lượng gắn kết gần như đã tan vỡ.
Cùng lúc đó bên trong đám người, quản lý bộ phận marketing Tôn Chí đứng phía sau bên phải của Nhạc Trúc, thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ rằng công ty có ông chủ như vậy có lẽ sẽ ổn.
Mẹ kiếp, mình đi bán sản phẩm thực phẩm chức năng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không lừa đỉnh bằng hắn.
Dùng Bentley để chở hàng, còn bản thân lại đi xe đạp điện đến đây dưới ánh nắng chói chang, ngay cả y nhìn thấy mà cũng muốn hát một câu cảm ơn, cảm ơn đã có cậu.
Nhưng ngẫm lại, Bentley cho dù chở hàng thì cũng phải chạy nhanh hơn xe điện, làm sao có chuyện ông chủ đến trước mà Bentley lại đến muộn được.
Vậy còn phải hỏi sao, chiêu trò, con mẹ nó chiêu trò cả.
Nhưng chính vì việc nhỏ này mà mấy tên lỏi đời chốn công sở có thể cảm nhận sâu sắc rằng trong bụng sếp nhất định có đồ, hắn chắc chắn không phải là loại người thích làm loạn.
- Thiếu gia, tôi đậu xe ở đây là được hả?
Cửa sổ xe Bentley hạ xuống, một câu hỏi nhẹ nhàng bay ra.
Giang Cần thấy vậy thì quay đầu lại:
- Chú Cung, chú đậu xe ở đây là được rồi, lát nữa đi lên uống trà với cháu.
- Được rồi!
Chú Cung tóc hoa râm bước xuống xe, trong tay cầm một quyển “Người ở rể cuồng ngạo tại đô thị - quyển cuối”, y kính cẩn và dễ gần đứng ở đối diện Giang Cần.
Những tài xế của nhà giàu, vest mặc trên người rất vừa vặn, còn có áo sơ mi trắng như tuyết, hoàn toàn không có nếp nhăn, mỗi lần lái xe đều đeo một đôi găng tay trắng mới tinh, trên người không hề có một vết bẩn nào… Chỉ điểm này đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi.
Sau đó, Nhạc Trúc bắt đầu dẫn mọi người đi lên theo thứ tự để nhận quà gặp mặt của ông chủ.
Từng hộp từng hộp quà tặng, có thẻ mua sắm, cũng có sản phẩm điện tử, còn có các đồ dùng văn phòng như gối dựa.
Dù sao những thứ này cũng chỉ là chuẩn bị tạm thời, không thể làm quá tinh xảo, nhưng có ai lại không thích đồ miễn phí chứ.
Đặng Viện và Trương Du vui vẻ như những đứa trẻ, lúc đi nhận quà còn nhịn không được mà nhìn trộm Giang Cần vài lần, hai má hồng hồng.
Lương Tiêu và Tiền Nhạc Nhạc đứng bên cạnh ghen tị không thôi, thậm chí còn nghiến răng phát ra âm thanh.
- Tiêu Tiêu, cậu nhìn xem, sinh viên đại học này nhất định là cậu chủ của một đại gia tộc nào đó? Lần này đám người Đặng Viện đúng là dẫm nhầm phân chó mà?
Lương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Tiền Nhạc Nhạc:
- Vậy thì đã sao, tương lai công ty mà tôi gia nhập, nhất định sẽ làm lớn hơn thế này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận