Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 157: Tuyệt không yêu đương !

Viên Hữu Cầm suy nghĩ một lúc lâu mới đưa ra quyết định:
- Vậy thì cho nó tám trăm.
Giang Chính Hoành hơi sửng sốt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Bà xã, anh có chuyện muốn nói với em, thật ra anh cũng rất tiêu cực.
- Đi đi, mau rửa chân đi ngủ, suốt ngày đọc báo, làm cho mình giống như các nhà ngoại giao, nhưng có thấy đại sự nào cần anh tham dự đâu. - Viên Hữu Cầm tức giận châm chọc một câu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Cần mặc quần áo ra ngoài, trước tiên đến trung tâm mua áo khoác lông cừu, sau đó đến Đào Hiên Cư mua một bộ trà cụ.
Áo khoác lông cừu là thứ mẹ luôn muốn mua, trà cụ là thứ ba luôn muốn đổi. Nhưng nếu cho hai ông bà tiền thì khẳng định không được, họ không nỡ mua, sẽ lén cất giữ. Cho nên Giang Cần dứt khoát tự mình mua, xé hóa đơn đi, trả cũng không trả được, thích làm sao thì làm.
Chờ đến tối, Giang Cần xách hai cái túi về nhà, giày còn chưa đổi đã bị ba mẹ kéo lên sofa.
- Giang Cần, mẹ đã bàn bạc với cha con, định tăng sinh hoạt phí của con lên tám trăm.
Vẻ mặt Giang Cần mờ mịt:
- Hai người tăng sinh hoạt phí cho con đã thương lượng qua với con chưa? Con không đồng ý!
Giang Chính Hoành nháy mắt với con trai, con không đồng ý, con có thể hiếu kính cha con đây mà:
- Bảo con cầm thì con cứ cầm!
Viên Hữu Cầm đã ra quyết định thì không cho phép người khác phản bác:
- Tám trăm là tám trăm, mặc kệ con tiêu như thế nào, chỉ cần không làm chuyện xấu và chăm chỉ học tập là được.
- Vậy được rồi. - Giang Cần nhận lấy tám trăm tệ, xong cũng đưa túi qua.
- Cái gì đây?
- Quà cho ba mẹ.
Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành nhận lấy, nhìn thoáng qua bên trong, sắc mặt lập tức biến đổi:
- Con lấy đâu ra tiền để mua những thứ này?
- Con kiếm được từ việc làm ông chủ bán thời gian ở trường.
Giang Cần đem hai chữ ông chủ nói nhỏ một chút, dự định để cho cha mẹ tiếp nhận sự thật này từng chút một, tuần tự tiến hành.
Quả nhiên, hai vợ chồng không chú ý tới hai chữ ông chủ, tập trung hết chú ý vào chữ bán thời gian.
- Bán thời gian? Vậy là con không thiếu tiền?
- Cũng tạm được, mua áo khoác lông cừu giảm giá và trà cụ giảm giá vẫn dư. - Giang Cần cố ý bỏ thêm hai chữ giảm giá.
Viên Hữu Cầm nghi hoặc nhìn cẩu nhi tử nhà mình:
- Vậy tối qua con nói nhiều thế, rốt cuộc là sao?
- Trọng điểm là con không yêu đương, hơn nữa rất có thể sẽ không yêu, nói để hai người làm quen trước một chút, miễn cho tương lai không tiếp thu được. Hơn nữa con nói được làm được, ba mẹ tốt nhất coi như chính sự mà đối đãi.
Giang Cần nói xong, lấy điện thoại di động đột nhiên rung động từ trong túi ra, liếc nhìn QQ, là ảnh đại diện của tiểu phú bà đang nhảy lên, hắn nhịn không được mà nhếch khóe miệng, trong đôi mắt hiện lên vẻ sung sướng.
- Con nói được làm được, tuyệt không yêu đương!
Giang Cần lặp lại một câu, sau đó cầm di động về phòng ngủ, để cho hai vợ chồng xem mà sửng sốt.
- Nó… có phải đang yêu rồi không? - Viên Hữu Cầm quay đầu nhìn Giang Chính Hoành.
Giang Chính Hoành cũng hơi sửng sốt:
- Không biết, nhưng vẻ mặt vừa nãy quả thực rất giống.
Chạng vạng ngày hôm sau, Giang Cần, người quyết không yêu đương đi dạo hai vòng ở khu đô thị mới, nhìn bốn căn nhà mình được phân.
Mặc dù những ngôi nhà này đã được trang hoàng đơn giản, nhưng hiện tại đều ở trạng thái bỏ trống. Bởi vì cơ sở hạ tầng của khu đô thị mới còn đang xây dựng, người xung quanh không nhiều lắm, muốn tìm một người thuê cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giang Cần cũng không sốt ruột, tùy tiện tìm một công ty môi giới treo lên, nghĩ có thể cho thuê thì cho thuê, không thể thì để trống, dù sao mình cũng không thiếu chút tiền thuê này.
Nhưng điều làm cho hắn không nghĩ tới chính là, thông tin thuê phòng mới vừa treo lên không bao lâu, bên môi giới đã gọi điện thoại tới.
Giang Cần đang ăn mì ở gần đó, sau khi nhận được điện thoại cũng lau miệng, sau đó liền cầm chìa khóa đi qua.
- Nam thần?
Khóe miệng Giang Cần giật giật, gặp được một người bạn thân khác của Sở Ti Kỳ là Vu Toa Toa:
- Thật trùng hợp nha.
- Tìm cậu ăn cơm suốt, nhưng không có một lần, tức chết đi được. - Vu Toa Toa nói là tức chết đi được, nhưng ngữ khí cực kỳ nũng.
- Đừng nói chuyện ngoài lề, một tháng 500.
Giang Cần nói xong, quan sát nam sinh bên cạnh Vu Toa Toa:
- Ra ngoài sống chung với bạn trai?
- Không phải, bạn bè bình thường mà thôi. Cậu ấy tên là Lục Siêu, cùng mình đi tìm nhà cho em gái mình, em ấy thi vào sơ trung gần đó. - Vu Toa Toa nói một câu, phủi sạch quan hệ với nam sinh phía sau.
Giang Cần giơ ngón cái lên, nếu không sao lại là bạn thân của Sở Ti Kỳ chứ:
- Cậu vào xem một chút đi, được thì ký hợp đồng, không được thì mình đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận