Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 406: Xem ké cũng sai?

Trung tâm thương mại Vạn Chúng đẩy mạnh tiêu thụ cuối năm và kiếm được một đống tiền, doanh số tăng cao, đã thanh lý được kha khá hàng tồn kho, ổn định được tháng này là có thể bắt đầu cải cách rồi.
Giờ lão Hà có cảm giác đâm lao thì phải theo lao, trừ cảm giác gấp gáp khi thời đại đang dần thay đổi ra thì còn có cảm giác vô cùng kích động.
Mặt khác, Hà Mạn Kỳ còn hô lên một tiếng trong điện thoại, nhờ Giang Cần chúc tết chị Phùng thay cô bé.
- Mạn Kỳ, cháu phải hiểu rõ là chú với Phùng Nam Thư chỉ là bạn, không ở chung, nên là phiền cháu cứ gọi thẳng cho cậu ấy đi.
- Hả?
Sau đó Tưởng Chí Hoa ở siêu thị học viện và các đối tác khác đều lần lượt gọi tới chúc tết, sau đó là cuộc gọi của Lai Tồn Khánh và Đinh Xảo Na.
Đợi tới khi điện thoại yên tĩnh lại, Giang Cần mới gọi điện chân thành thăm hỏi và chúc tết giáo sư Nghiêm, Trương Bách Thanh, Lữ Quang Vinh, Hồ Mậu Lâm, Trương Minh An và hai chủ nhiệm ở Đại học Bách Khoa và Đại học Sư Phạm.
Ăn tết là như vậy đấy, không tránh khỏi phải đi chúc tết nhiều người.
- Con trai ra lạy thiên địa đi, lạy phải chạm đất đấy.
- Con ra liền.
Giang Cần ra phòng khách quỳ lạy thiên địa sáu cái.
Hy vọng cả nhà bình an khỏe mạnh, hy vọng tiểu phú bà hôm nào cũng vui vẻ, hy vọng bản thân phát tài, hy vọng thế giới này luôn hòa bình.
Đoàng đoàng!
Viu... đoàng!
Chạng vạng 30, một đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời bờ sông Bắc Nhai, làm sáng bừng cả bầu trời vừa mới chuyển tối, khiến sóng nước cũng trở nên lóng lánh theo.
Giang Cần đút tay vào túi, người dựa vào cây, trong mắt là bông hoa rực rỡ trên trời, trông lạnh lùng không chịu được.
Thi thoảng gió lạnh thổi qua bờ sông, thổi bay tóc trên trán hắn nhưng không thể khiến lòng hắn bối rối.
Mẹ nó, bậy giờ chắc mình đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ rồi?
Hình như… Giờ hắn giống Trương Quốc Vinh quàng khăn quàng cổ màu trắng pha đen đứng ở bờ sông trong Tung hoành tứ hải ấy, có khi còn đẹp trai hơn.
- Bắn tốt ghê lão Tần, đúng là không hổ danh phú nhị đại Tế Châu, bắn thêm một cái đi, có pháo Milan không?
Tần Tử Ngang đang đắc ý vì bắn pháo hoa thì bỗng nghe thấy tiếng người gọi mình, gã mờ mịt quay đầu lại, thấy ngay Giang Cần đang đứng vỗ tay gần đó, mặt tái đi hẳn.
Mẹ nó, sao thằng chó này cũng ở đây?
Đây là pháo hoa gã bỏ tiền ra mua, giờ lại bị hắn xem ké thế này, có còn vương pháp không? Có còn pháp luật không?
Gã vẫy vẫy tay với đàn em rồi chuyển đống pháo hoa đắt tiền sang bờ sông bên kia.
Đừng nói chứ phú nhị đại có sức hút riêng đấy, gã vừa đi một cái là hơn nửa số gái ở bờ bên này cũng bốc hơi theo luôn.
Giang Cần thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ chả thú vị gì hết, bắn pháo hoa còn không cho người khác xem, thế không phải ích kỷ thì là cái gì? Không hiểu đạo lý tài nguyên hiệu suất cao nên dùng chung gì hết.
- Chú ăn khoai nướng không? Nóng hổi phỏng tay luôn!
Trong lúc nói chuyện, Dương Thụ An và Quách Tử Hàng đã chui ra từ vành đai xanh ở bờ đối diện, trong túi nilon là hai củ khoai nướng bụ bẫm tròn vo.
- Mua thì cũng mua rồi, cho một cái đi.
Giang Cần nhận lấy khoai lang rồi cất vào trong túi áo lông.
Cuộc cải cách ở Tế Châu hừng hực khí thế, vì liên quan đến vấn đề phòng cháy chữa cháy nên chính phủ đã sớm ra điều luật cấm đốt pháo hoa pháo nổ.
Nhưng bọn họ vẫn dùng dây căng vòng ra một khoảng đất ở bờ sông Bắc Nhai, bảo là nếu nghiện quá thì ra đây bắn.
Vì còn một lúc lâu nữa mới được ăn cơm tất niên nên Dương Thụ An và Quách Tử Hàng đều đề nghị ra đây chơi.
Đúng là rất náo nhiệt, nhìn được vô số pháo hoa cũng như là bạn học cũ.
- Giang Cần!
Đang ngắm pháo hoa đầy trời thì Giang Cần bỗng thấy một hàng bốn năm người đang đi về phía mình, có nam có nữ, nhìn kỹ mới thấy ra là bạn học chung lớp cấp ba.
Hồng gì đó Đông với gì đó Dương, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi đằng sau hình như là họ Triệu, rồi còn cái gì mà Thiến Thiến nữa.
- Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ Giang Cần.
- Đúng lâu không gặp lão Hồng, lão Vu, lão Triệu, Thiến Thiến rồi.
Giang Cần bình tĩnh chào hỏi bọn họ, tự tin như nhớ được hết họ tên người ta, chẳng có vẻ gì là chột dạ.
Triệu Lộ: “Lão Triệu?”
Khổng Thiến Thiến: “Cậu ta gọi quá thân thiết rồi thì phải?”
Giang Cần thấy biểu cảm của hai cô gái kia khá kỳ quái, cũng không rõ bản thân có nhớ lầm không, nhưng cũng không cảm thấy sai ở đâu nha.
Tên còn không nhớ, dưới tình huống tự dưng gặp như này, có thể tỏ ra vẻ “Hình như mình quen bạn” đã không tệ rồi.
- Các cậu có việc gì hả?
Hồng Chấn Đông đi đến trước mặt Giang Cần rồi chạm chạm vào vai hắn:
- Lão Giang gần đây nổi tiếng phết nhở, tất cả mọi người đều đang bàn chuyện của cậu trên QQ đấy, mới đầu tôi còn buồn bực tự hỏi lớp mình làm gì có cầm thú đâu, giờ mới biết được thì ra là cậu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận