Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 609: Cậu có biết làm thế nào để sinh con không? (1)

Giang Cần suy nghĩ, sau đó lấy một chiếc mũ màu hồng được bày trên quầy hàng, bật quạt lên rồi đội lên đầu cho tiểu phú bà.
Vì đội mũ cần dùng hai tay, cho nên khi Giang Cần bỏ tay che mắt tiểu phú bà ra, cô đã rất tự giác giơ tay lên tự che mắt của bản thân.
Hôm nay Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy dài màu đen lộ ra xương quai xanh trơn bóng, trông xa thì vô cùng lạnh lùng sắc sảo, lộ ra dáng vẻ cool ngầu ngây ngô, vậy mà đội chiếc mũ hồng này lên lại khiến cho cô trông khá kỳ quặc.
Quá được luôn, thế này trông xấu hơn nhiều rồi.
Giang Cần cười nhe răng, quả thực những ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu phú bà đã rời đi rồi.
- Cậu mát không?
- Mát.
Giang Cần lấy trong túi áo ra một điếu thuốc lá Trung Hoa đưa cho chủ quầy:
- Ông chủ có mối làm ăn lớn rồi đây, lấy cho tôi thêm 13 cái nữa, phải lấy đồ mới đó.
Chủ quầy cười híp cả mắt nhận lấy điếu thuốc gài lên sau tai:
- Yên tâm đi người anh em, toàn hàng mới về đấy, tôi nhập còn chẳng đủ bán nữa là.
- Anh là người kinh doanh thuộc trường học à?
- Đúng vậy, tôi có cửa hàng trong trường nữa. Đang lúc nghỉ hè nên nhiều học sinh cấp 3 cả nước đổ về đây tham quan lắm, tôi liền mở quầy hàng bày bán ở đây luôn.
Giang Cần mở bọc nilon đựng mũ ra, kiểm tra kỹ càng từng chiếc một, miệng lảm nhảm tám chuyện với chủ quầy nửa tiếng đồng hồ, từ đó moi ra được không ít thông tin hữu dụng.
Ví dụ như trong trường thì chỗ nào nhiều người nhất, chỗ nào sinh viên thích lui tới nhất, cổng trường nào có tần suất sinh viên ra vào nhiều nhất. Những thông tin này đối với người ngoài thì trong chốc lát khó mà biết rõ, nhưng những người trong trường thì mấy tin này biết dễ như trở bàn tay mà thôi.
Hai người cứ đi rồi lại dừng như vậy cho tới tận giữa trưa.
Theo như giao kèo tối hôm qua, người của phòng 208 sẽ tập trung trở lại ở cửa hàng bánh bao bên ngoài trường. Giang Cần vừa phát mũ cho mọi người vừa nghe bọn họ báo cáo.
Qua một buổi sáng khảo sát, bọn họ đã biết được không ít các địa điểm tụ tập đông người, từ đó có được những ý tưởng mơ hồ về nơi quảng cáo đầu tiên, các cách thức và hình thức thực hiện. Tuy nhiên, do không mang theo máy tính nên bọn họ không thể tạo thành văn bản ngay lập tức được, mà chỉ có thể ghi chú lại vào trong sổ trước.
Ngoài ra bọn họ cũng đã phát hết phiếu khảo sát, định rằng chiều mai sẽ thu kết quả. Chỉ cần những người kinh doanh kia điền thông tin cẩn thận và nộp đúng hạn thì đều sẽ nhận được phí thù lao.
Bên cạnh đó, Đổng Văn Hào cũng đã trà trộn được vào nhóm chat QQ của những người kinh doanh thuộc trường đại học để kịp thời nắm bắt được những động thái kinh doanh mới nhất của nơi này.
Tóm lại, có thể thấy rằng việc của buổi sáng ngày hôm nay vô cùng thành công và thuận lợi.
Bọn họ đã xác định được rất nhiều cách tiếp thị địa phương phù hợp, mấu chốt để tăng lượng khách hàng, thậm chí còn tìm kiếm luôn cửa hàng thích hợp cho Hỉ Điềm.
- Mọi người đã vất vả rồi, tý nữa chúng ta sẽ đi đến cửa hàng vịt quay Tứ Quý Dân Phúc làm dăm ba chục con vịt nướng nhé.
- Chuyện vịt quay khoan đã ông chủ, tại sao mũ của tôi lại hình Cừu vui vẻ và Sói xám? Trông trẻ con chết đi được. - Lộ Phi Vũ vô cùng ghét bỏ cầm chiếc mũ gắn quạt của mình.
Giang Cần vo lại đống bao nilon, vứt vào thùng rác rồi nói:
- Chủ quầy bảo hết màu trắng rồi, còn mỗi loại này thôi.
- Một người đàn ông oai phong lẫm liệt như tôi sao có thể đội mấy thứ hoạt hình như thế này ra ngoài đường cơ chứ? Đổng ca, hay mình đổi cho nhau đi.
Đổng Văn Hào nhìn y một cái:
- Dùng tạm đi còn muốn gì nữa? Cậu không thấy tôi còn đang phải đội màu hồng đây à?
Ăn xong bữa trưa ở trong cửa hàng bánh bao, mọi người lại chia ra hành động, tiếp tục nghiên cứu thị trường và phân tích quảng cáo.
Còn Giang Cần lại đưa Phùng Nam Thư đi qua Bắc Đại để ngắm hồ không tên và tháp Bát Nhã.
Hai trường đại học này không hổ là hàng xóm của nhau, không khí kinh doanh cũng chẳng khác mấy, vừa bước vào cổng đã thấy các kiểu quầy hàng, thậm chí còn có quầy hàng bán đá sỏi nữa.
“Con à, bố mẹ đã mua một viên đá khắc tên của con, con phải cố gắng hết sức thi đỗ để tìm ra được viên đá này nhé.”
Một ông bố mặc áo sơ mi hoa sơ vin vào quần nghiêm túc nói với con của mình.
Giang Cần là một tên cuồng làm ăn, nhìn thấy đá sỏi mà cũng có thể bán ra tiền, thì thấy vô cùng lợi hại, hắn nhanh chóng kéo Phùng Nam Thư tới hỏi giá.
- Cô cậu muốn mua đá à? - Chủ quầy hơi ngạc nhiên hỏi.
Giang Cần gật gật đầu:
- Đúng vậy, đá này bán thế nào?
- Hai người là học sinh cấp 3 tới đây tham quan sao?
- Chúng tôi là sinh viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận