Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 534: Muỗi

Tưởng Điềm cũng bắt đầu nhắn vào nhóm:
“Ai đưa người nhà theo thì vui lòng báo trước. Tôi sẽ sắp xếp danh sách và đặt xe, đặt phòng trước.”
“Bạn trai của tôi, Lâm Hồng.”
“Bạn trai của tôi, Tùy Chấn Đông.”
“Bạn gái của tôi, Thiệu Chân Chân.”
“Bạn gái của tôi, Đinh Tuyết.”
“Bạn tốt của tôi, Phùng Nam Thư.”
Tào Quảng Vũ: “Lão Giang, Phùng Nam Thư của cậu có thai sao? Tại sao lại nhiều hơn người khác một chữ ‘con’ vậy?”
Giang Cần: “Lão Tào, cậu có tin hay không, khi lớp chúng ta ra ngoài chơi, tôi có cách chỉ dùng ba câu nói là có thể khiến cậu đãi cả lớp một bữa cơm đấy.”
Tào Quảng Vũ: “Thật xin lỗi, lão Giang, tôi nói vớ vẩn, cậu đừng để trong lòng.”
Chu Siêu: “Tào ca, cả lớp đều đang xem, đừng sợ!”
Nhậm Tự Cường: “Giang ca không nể mặt cậu trước mặt nhiều người như vậy, nếu là tôi, tôi nhất định không nhịn được.”
Tào Quảng Vũ: “Cậu không biết cái gì cả. Nghiêm túc mà nói, bạn tốt cũng được coi là người nhà. Thời xưa có trường hợp bạn bè được đưa vào gia phả đấy, các cậu thật là kiến thức nông cạn.”
Giang Cần nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm, nhổ nước bọt thật mạnh, sau đó nhìn Phùng Nam Thư:
- Được rồi, mình đã ôm cậu gần một giờ rồi, nên xuống thôi.
Phùng Nam Thư nghe xong thì lại ôm chặt lấy cổ của hắn:
- Không xuống, không muốn xuống, mình còn muốn ôm cậu thêm một lúc nữa.
- Một cái ôm giữa những người bạn tốt không thể kéo dài quá một giờ, đây là quy định của pháp luật, nếu cậu ôm lâu hơn thì thành vượt quá giới hạn rồi.
Vào đêm, lưới sao giăng khắp trời.
Phùng Nam Thư ngóc đầu rời khỏi ngực Giang Cần, rõ ràng còn chưa được ôm đủ, lúc dắt tay đi về còn dán sát phía trước, thiếu chút nữa làm cho Giang đại quan nhân vấp ngã.
Chờ Giang Cần quay đầu lại, hỏi cô có phải muốn bị đánh mông hay không, vẻ mặt cô lại cao lãnh giống như một mỹ nữ băng sơn không có tình cảm.
Mình ngu ngốc, lạnh lùng và ngu ngốc.
Tiểu phú bà híp mắt yên lặng lẩm bẩm, sau đó dắt Giang Cần chạy qua đường cái trường học.
Đối diện lối vào rừng phong chính là siêu thị học viên, lúc này Tưởng Chí Hoa đang bán hàng, trong lúc lơ đãng phát hiện Phùng Nam Thư và Giang Cần đang đi tới, vì thế lập tức nhiệt tình thân thiết vẫy tay, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng giống như thấy được tiền.
Giang tổng mang theo tiểu điểm yếu của nhà hắn, đó là Giang tổng mà, đó chẳng khác nào một con cừu non gào khóc đang chờ bị thịt.
- Giang tổng, đã lâu không gặp, vào cửa hàng dạo chơi đi, nhà tôi mới nhập về gối ôm tình nhân!
- Được bà chủ Tưởng. Cô chờ tôi đưa cô ấy về, sẽ quay lại đi dạo một vòng. - Giang Cần nhiệt tình đáp lại.
Sắc mặt Tưởng Chí Hoa lập tức biến đổi:
- Giang tổng, nếu chỉ có cậu thì không cần đâu!
- Vậy thì sao được, đã lâu không gặp, tôi nhất định phải đi dạo một chút, miễn cho bà chủ Tưởng suốt ngày nhớ thương tôi.
Giang Cần đưa Phùng Nam Thư về ký túc xá xong quả nhiên không nuốt lời, xoay người đi vào siêu thị học viện, ngó đông ngó tây, mỗi lần dừng bước trước một món hàng nào đó, bà chủ Tưởng đều hết hồn hết vía.
Giang tổng không mang theo điểm yếu, đó còn là Giang tổng sao? Đó là quái vật ăn thịt người không nhả xương a.
Nhưng lần này Giang Cần quả thật không ra tay độc ác, chỉ vẩy một chai dầu gió rồi đi.
- Bà chủ Tưởng, tinh dầu gió bao nhiêu tiền?
- Giang tổng thích thì cầm đi, tiền coi như thôi.
Rừng phong ở gần hồ Vọng Nguyệt, bởi vì nhiều nước cộng thêm bụi cỏ rậm rạp, cho nên ở xung quanh có rất nhiều muỗi, Giang Cần bị cắn cho bắp chân toàn là mụn đỏ.
Chờ sau khi trở lại ký túc xá, Giang Cần thay dép lê, đổ dầu gió vào lòng bàn tay xoa bóp một trận, khiến Nhâm Tự Cường và Chu Siêu trợn mắt há hốc mồm.
- Giang ca, cậu vào ổ muỗi chơi à?
- Đúng vậy, bị một con muỗi thơm mềm dùng mông nhỏ đốt sưng lên, nửa ngày vẫn chưa dịu.
Chu Siêu và Nhâm Tự Cường liếc nhau, thầm nghĩ muỗi thơm mềm là loại muỗi gì?
Mặt khác, dùng mông chích người là mẹ nó ong mật chứ đâu phải muỗi?
Chẳng lẽ chân Giang ca nổi mụn là bởi vì chọc tổ ong vò vẽ?
Đúng vào lúc này, Tào Quảng Vũ cũng đẩy cửa đi vào, trên bắp chân đều là mụn đỏ cùng kiểu với Giang Cần.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lão Tào mở miệng trước:
- Tôi đã nói mà, hai người kia ôm nhau trong rừng phong trông y như cậu với Phùng Nam Thư, nhưng Đinh Tuyết lại nói không phải, không ngờ quả nhiên là vậy.
Giang Cần tiếp tục bôi dầu gió:
- Xin lỗi, tôi ở căn cứ khởi nghiệp cả buổi chiều, cậu nhìn lầm rồi phải không?
- Vớ vẩn, ngoại trừ rừng phong, làm gì có chỗ nào nhiều muỗi đến mức cắn đỏ cả chân như vậy? - Tào Quảng Vũ chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận