Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 204: Hai chữ trưởng thành không dễ dàng (1)

Sáng sớm hôm sau, dương quang vô hạn.
Bởi vì ở trên núi cho nên nhìn xung quanh đều là sương mù mông lung, khi ánh mặt trời tán ra một mảnh kim huy, liền có một hương vị khác.
Đổng Văn Hào mang theo một đám người thích leo núi đến phía sau trấn nhỏ đi leo núi, không muốn đi thì ở lại ngủ nướng, chờ xe buýt buổi trưa tới đón người.
Kết quả còn chưa đến trưa, đám người đi leo núi đã trở về, ai nấy đều hậm hực khó chịu, nói ngay cả bóng miếu cũng không thấy được.
Đáng giận nhất chính là, ngọn núi phía sau mặc dù nhìn không cao, nhưng thật sự không có đường. Tất cả mọi người đều phải đi từng bước chậm rãi, cuối cùng thiếu chút nữa không tìm được đường về.
- Cái địa phương rách nát này, về sau không bao giờ tới nữa!
Giang Cần nghe xong vui vẻ:
- Dứt khoát về sau ngay cả team building cũng không cần làm nữa, làm lỡ thời gian làm việc!
- Ông chủ, chân cậu đã què rồi mà còn có tâm tư nói đùa nữa hả? - Đổng Văn Hào không hiểu.
- Đau chân có ảnh hưởng đến việc tôi nói chuyện không? Biến đi.
Vẻ mặt Tô Nại kỳ quái, nhìn sang hỏi:
- Ông chủ, cậu đâu có leo núi cùng chúng tôi, sao lại què?
Giang Cần thản nhiên mở miệng:
- Viêm khớp, bệnh cũ thôi. Được rồi được rồi, đừng hậm hực nữa, xe buýt tới rồi, mau kiểm kê nhân số, lên xe!
- Đủ, ông chủ.
- Được, vậy thì dẹp đường hồi phủ.
Giang Cần đưa mắt nhìn toàn thể thành viên 208 lên xe, sau đó trở lại nhà du lịch nông thôn lái Audi. Trên chân có một vết thương nhỏ cũng không ảnh hưởng đạp phanh và ga, trên đường lái xe chậm một chút là được.
Mà lúc này, Phùng Nam Thư đang đứng trong sân, nhìn ống quần hắn xắn lên cùng với vết thương giống mình, như có điều suy nghĩ, biểu tình nhỏ nhắn đáng yêu lại mờ mịt.
- Giang Cần, chân cậu làm sao vậy?
- Đi vệ sinh té ngã, mắt cá chân chạm đất trước.
- Mình không tin lắm.
Giang Cần lái xe nhếch miệng cười, thầm nghĩ tôi mặc kệ cậu có tin không, dù sao cậu cũng không có chứng cứ.
Trở lại Lâm Đại, sự hưng phấn của team building nhanh chóng qua đi, toàn thể 208 đều đầu nhập vào hoạt động quảng bá ở trường Khoa học Kỹ thuật.
Mà Giang Cần ngoại trừ đi học, cũng thường xuyên bôn ba qua lại giữa Lâm Đại và trường Khoa học Kỹ thuật.
Hàng ghế sau của hắn thay đổi vài nhóm người, có đôi khi là Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh đi điều tra tin tức thị trường, có đôi khi là Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ đi phỏng vấn người sáng tạo nội dung ở Đại học Khoa học Kỹ thuật.
Đương nhiên, phần lớn thời gian là chính hắn.
Bởi vì gặp mặt quá thường xuyên, Quách Tử Hàng thậm chí có loại ảo giác y và Giang Cần học cùng một trường đại học.
Tan học là có thể nhìn thấy, ăn bữa cơm cũng có thể nhìn thấy, thậm chí lúc Giang Cần rảnh rỗi nhàm chán, hắn còn theo Quách Tử Hàng đi học hai tiết, chỉ là nghe chưa tới ba phút đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ là bởi vì sự quyến rũ đặc biệt của hắn, Giang Cần thậm chí còn bị mấy cô gái trong khoa của Quách Tử Hàng xin số QQ.
- Nghĩa phụ, hình như người thật sự biến thành nam thần rồi. - Quách Tử Hàng hâm mộ.
Giang Cần bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:
- Nam thần có tác dụng gì? Cái tao muốn trở thành nhất vẫn là thổ hào.
- Mày có thể mời lớp bọn tao mỗi người một ly trà sữa, khẳng định có người gọi mày là thổ hào, tin hay không?
- Vậy con mẹ nó gọi là Đại Oán Chủng, không, gọi là Tần Tử Ngang!
Quách Tử Hàng bày tỏ khẳng định sâu sắc với nửa đoạn sau:
- Có lý!
Giang Cần bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước khi team building:
- Đúng rồi, mày và Thôi học tỷ của mày thế nào rồi?
- Không biết vì sao, cô ấy không để ý tới tao nữa.
- Ha ha, không để ý tới mày mới đúng, trở về tìm dì nhỏ đi, lớn tuổi thường biết thương người.
Sau khi tan học, Giang Cần đi tới dưới lầu ký túc xá nữ, ngồi trên ghế dài nhìn quán trà sữa đối diện, vẻ mặt có chút phiền não.
Quán trà sữa Gặp Gỡ đã bị rất nhiều người hỏi giá, nhưng đối với giá cao hơn 30% so với giá thị trường, tất cả mọi người cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Cho nên, rất nhiều người muốn tiếp quản, nhưng dám ra tay lại không có ai.
Bọn họ đều đang chờ đợi, ý đồ chờ Cao Đại Vĩ bình tĩnh lại, nghĩ thoáng một chút. Bởi vì tất cả mọi người có thể cảm giác được, Cao Đại Vĩ chỉ là vì tâm tính hủy diệt sau ly hôn cho nên mới rao giá trên trời.
Nhưng tâm tính này của y không có khả năng duy trì mãi, cuối cùng sẽ có một ngày khôi phục tỉnh táo.
Nhưng Giang Cần không muốn đợi.
Kế hoạch quảng bá sắp tới, hắn không thể tự giới hạn bản thân vì vị trí của một quán trà sữa.
Trước khi team building thì không sao cả, nhưng sau khi team building tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt để quảng bá, đang muốn làm một trận lớn. Nếu cứ kéo dài như vậy, thì tất cả nhiệt tình đều sẽ bị tiêu hao hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận