Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 529: Đi chơi

Bên còn lại, các chủ cửa hàng để có được nhiều lưu lượng và sự chú ý hơn, cũng bắt đầu hướng dẫn khách hàng đặt hàng qua Multi-group, liên tục tích lũy đánh giá.
Một số thương gia còn nâng cấp cửa hàng và thiết kế khảo sát để mang lại trải nghiệm tốt hơn cho người tiêu dùng.
Đây chính là sự phát triển lành mạnh có thể tuần hoàn, các doanh nghiệp đang nâng cấp dịch vụ, và người tiêu dùng cũng đã cảm nhận được cái gọi là chất lượng cao. Hình tượng Multi-group đến cửa hàng ngày càng cao lớn, giống như ngọn lửa mùa xuân trong gió lớn, càng cháy càng rực rỡ.
Mấy ngày nay, Đặng Viện lại nhận được 1500 tệ tiền thưởng, ngay cả Trương Du cũng nhận được 1000 tệ tiền thưởng.
Hai chị em lại một lần nữa xách túi lớn bọc nhỏ về phòng trọ, một số là của riêng họ, một số là để mua sắm cho gia đình, buổi chiều các cô còn mua quần áo mới ở Vạn Chúng, mỗi người một bộ.
Mặt khác, Đặng Viện vốn gia cảnh khó khăn, chiếc Nokia trong tay đã dùng được 5 năm, lần này cũng cắn răng đổi một chiếc mới.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lương Tiêu và Tiền Nhạc Nhạc vô cùng khó coi.
- Lại được nhận tiền thưởng à?
- Ừm.
- Bao nhiêu?
Đặng Viện thay giày xong đi vào phòng khách:
- Lần này được thưởng 1500, Trương Du cũng được 1000.
Tiền Nhạc Nhạc há to miệng:
- Hai người làm gì vậy? Sao lại có nhiều tiền thưởng như vậy?
- Bọn mình đang tiếp thị địa phương, tiền thưởng được phát theo số lượng người dùng mới.
- Tháng này cậu đã nhận được 2000 tệ tiền thưởng.
Đặng Viện gật gật đầu:
- Ừm, bọn mình vừa đẩy xong một khu thương mại, đây là phần thưởng giai đoạn. Bữa sau bọn mình sẽ đi chạy khu thương mại tiếp theo, sau khi chạy xong khu thương mại tiếp theo có thể vẫn được thưởng.
Lương Tiêu càng nghe trong lòng càng không thoải mái:
- Mình rõ ràng đã điều tra qua, cái Multi-group của các cậu ngày nào cũng khuyến mại, căn bản không kiếm được tiền, ông chủ còn tiêu tiền như nước mà phát tiền thưởng cho các cậu, thật không lo lắng phá sản sao?
Lúc này Trương Du cũng đi vào phòng khách, mỉm cười:
- Sẽ phá sản hay không là chuyện của ông chủ phải lo, mà hiện tại, chuyện bọn mình cần phải xem xét đầu tiên là cuối tuần nên đi đâu chơi.
- Chơi?
- Ừm, mình và Đặng Viện có tiền rồi, định đi chơi hai ngày, thứ hai tuần sau gặp lại nhé.
Lời nói của Trương Y nghe có vẻ nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng đối với Lương Tiêu thì chẳng khác gì dao đâm vào tim.
Dựa vào cái gì chứ?
Đặng Viện bọn họ không bị lừa thì thôi, sao lại ngày nào cũng nhận tiền thưởng chứ?
Kia chẳng phải chỉ là một công ty vô danh tiểu tốt sao!
Lương Tiêu tức điên lên, cơm tối cũng không nuốt nổi, mặt mày ủ rũ quay về phòng, bắt đầu điên cuồng tìm việc.
Sáng sớm thứ Năm, tại phòng 706 khu A, Học viện Tài chính.
Sau khi nhìn xong đợt thúc đẩy đầu tiên, Giang Cần quay trở lại lớp học, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bảng đen rồi viết ra một ít kiến thức vô cùng vô dụng.
Ai có thể ngờ rằng một ông chủ đẹp trai hô mưa gọi gió ở trung tâm thành phố lại là một sinh viên đại học ngu ngốc đang học tập chăm chỉ trong giảng đường ở đại học.
Giang Cần nở một nụ cười như logo của Nike, bình tĩnh cầm bút lên, loay hoay vài đường, vẽ một Đinh lão đầu trên sách học.
Không quan trọng việc học có hiểu hay không, nhưng bắt buộc phải đủ khí thế.
Cứ như vậy, bốn tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Giang Cần lại bắt đầu cảm thấy mình tràn đầy kiến thức.
Đợi đến khi tan học, các sinh viên của lớp 3 cũng không vội rời đi, mà là được Tưởng Điềm tập hợp ở lại họp lớp để bàn bạc việc đi chơi vào cuối tuần.
Vì còn một tháng nữa thôi là kết thúc năm nhất đại học, tuy nhiên lớp 3 vẫn chưa hề có một hoạt động tập thể nghiêm túc nào, thậm chí còn chưa tiêu hết hơn nửa quỹ lớp nên ai cũng rất muốn được đi chơi.
- Lớp trưởng, chúng ta cùng nhau ra biển lướt sóng đi, đến lúc đó mọi người đều mặc đồ bơi!
Các chàng trai đầy háo hức, đầu óc đều là ngực và đùi.
- Đi biển? Đừng đùa chứ. Bờ biển cách Lâm Xuyên gần nhất cũng hơn trăm ki-lô-mét. Cuối tuần chỉ có hai ngày mà thôi, cả đi cả về cũng hết hai ngày rồi.
Các nữ sinh khinh bỉ, chặn khả năng đi biển.
- Giang Cần, cậu có muốn đi đâu không?
Tưởng Điềm nhìn Giang Cần ở dưới bục giảng, trong tiềm thức cảm thấy ý kiến của hắn rất quan trọng. Điều quan trọng nhất là những người khác trong lớp dường như cũng cảm thấy như vậy, cho nên tất cả đều im lặng, chờ đợi hắn đưa ra quyết định.
- Tôi không có nơi nào muốn đi, các cậu quyết định đi, đi đâu cũng được. Tôi là một người rất tùy ý, không có quá nhiều điều cần chú ý.
Giang Cần không thích thay mặt người khác quyết định nên nhường quyền lựa chọn lại cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận