Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 619: Ti tỉ quan hệ (1)

Vị cảnh sát ngồi trên sofa lúc này cũng mở lời:
- Xin anh đừng quá lo lắng, chúng tôi cũng sẽ tích cực điều tra để tìm ra hành lý của mọi người trong thời gian sớm nhất.
- Trong máy tính của chúng tôi có chứa thông tin cực kỳ quan trọng, trong hôm nay chắc chắn phải tìm ra nó. Đây là lỗi của khách sạn, không thể để cho chúng tôi phải gánh chịu hậu quả được.
- Nhưng tìm kiếm đồ cũng cần có thời gian mà, trước mắt cũng chưa thể chắc chắn được là đồ đã bị trộm hay là bị thất lạc ở chỗ khác.
Nói tóm lại, sau khi tốn cả chiều để thương lượng, bên khách sạn không đồng ý bồi thường trước, còn Giang Cần chẳng đồng ý điều gì cả, vì hắn biết rằng một khi bọn họ rời khỏi Thượng Hải thì chắc chắn khách sạn sẽ tìm mọi cách để phủi sạch trách nhiệm.
Nếu như do nhân viên nội bộ ăn cắp thì cho dù cảnh sát có giỏi cỡ nào cũng không tìm lại được. Bọn họ đã thấy quá nhiều việc như thế này rồi, kiểu gì cũng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, rồi người chịu thiệt chỉ có bọn họ mà thôi.
Nhưng lần này thì tuyệt đối không được, vì đó là máy tính của Tô Nại.
Phải biết rằng, việc thăng tiến của Zhihu đều dựa vào nhóm dự án của hắn và Tô Nại, nếu hai ba tháng nữa vẫn không tìm được hoặc thực sự đã làm mất chiếc máy tính này, thì rất nhiều việc đã làm thời gian vừa qua đều công toi cả.
Quản lý Biện thấy không đàm phán được thì cũng hết cách, y chỉ đành gọi cho tổng giám đốc tới đây.
Tổng giám đốc của khách sạn này họ Cầu, thái độ của ông vô cùng cứng rắn, bày tỏ rằng có thể phối hợp tìm kiếm nhưng chắc chắn sẽ không chịu bồi thường trước.
- Chúng tôi nhất định sẽ giúp các vị tìm lại hành lý nhưng không thể bồi thường trước được, hơn nữa lúc ấy chúng tôi chưa từng mở vali ra để kiểm tra đồ đạc trong đó nên càng không thể xác định được giá trị của chúng. Các vị đừng gây sự vô lý như vậy, hãy đợi có kết quả đã rồi tính.
Cụm từ “Gây sự vô lý” này của ông ta khiến mọi người phòng 208 vô cùng tức giận:
- Gây sự vô lý là sao? Chúng tôi đã đóng tiền bảo quản rồi còn gì!
Giám đốc Cầu không thay đổi sắc mặt nói:
- Tôi hơi quá lời, thật xin lỗi. Nhưng nói đi nói lại thì vẫn như vậy thôi, nếu sau này tìm được hành lý thì chúng tôi sẽ thông báo cho các vị trong thời gian sớm nhất, hôm nay cứ quyết định vậy đi.
Giọng điệu của ông ta vừa mềm dẻo vừa cứng rắn như kiểu chẳng có chuyện gì, điệu bộ khá trịch thượng.
Giang Cần cảm thấy vô cùng nực cười, thầm nghĩ ông ta giả vờ cái gì, thực sự coi hắn chỉ là sinh viên ngốc nghếch rồi ra vẻ nạn nhân đúng không?
Nhưng người ngoại tỉnh thì cũng hết cách, vừa không có người quen vừa chẳng có thời gian chờ đợi, tóm lại không dây dưa được. Cho dù có tức tối thế nào cũng chỉ còn cách thỏa hiệp mà thôi.
- Alo, thím ạ.
- Con, con tới Thượng Hải chơi, nhưng không phải con cố ý không muốn nói cho thím đâu. Với cả, hành lý của con bị lạc mất rồi...
Phùng Nam Thư nói ra cả tên của khách sạn, khiến cho mọi người đều nhìn về phía cô làm cô không khỏi ôm chặt cánh tay của Giang Cần, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Trong tình cảnh ấy, những cảnh sát có mặt tại hiện trường, quản lý, tổng giám đốc và những nhân viên đứng xung quanh sảnh khách sạn đều liếc nhìn cô bé này một cái, nhưng thực ra chẳng ai quá để tâm, chỉ coi đó là sự việc chen ngang rồi tiếp tục im lặng.
Nếu đã không thương lượng được thì chuyện vẫn còn dây dưa kéo dài. Người là du khách, người là dân địa phương, nhìn cái cũng hiểu được ai là người có thể chơi tới cùng.
Chắc chắn bọn họ sẽ không chịu đền bù trước, cho dù có thực sự không tìm ra hành lý thì khách sạn cũng chỉ đền lại gấp 10 lần so với phí bảo quản ban đầu mà thôi.
Phí bảo quản của 15 kiện hành lý là 300 tệ, suy ra phí bảo quản của hai kiện là 40 tệ, cho dù gấp 10 lên thì cũng chỉ 400 tệ, cộng thêm phí bảo quản gốc 300 tệ thì nhiều nhất chỉ tầm 700 tệ mà thôi.
Còn 30 nghìn tệ kia thì đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở.
Giám đốc Cầu đã thay ông chủ tiếp quản khách sạn nhiều năm, cũng từng xử lý rất nhiều sự việc hóc búa và biết rất nhiều khách hàng không hài lòng thì sẽ tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng tức giận tới đâu thì đến cuối cùng cũng chỉ đành bất lực đồng ý thỏa hiệp.
Ông ta vô cùng tự tin.
Nhưng hướng đi của câu chuyện sau đó lại vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.
Tầm nửa tiếng sau, ba xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện trong khuôn viên khách sạn, người dẫn đầu là một người lớn tuổi mặc thường phục, phía sau là mấy viên cảnh sát nữa, bọn họ bình tĩnh bước tới đây.
Nhìn thấy cảnh này, hai viên cảnh sát phụ trách hòa giải bất hòa lập tức đứng dậy giơ tay chào.
- Đội trưởng, sao anh lại tới đây?
- Không phải hành lý bị thất lạc rồi sao? Bây giờ nói rõ sự việc cho tôi biết trước đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận