Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 673: Trực tiếp thổ lộ là ngu ngốc nhất

Kỳ thực Quan Văn Tư nói cô đẳng cấp cũng không sai, vì Tề Kỳ là loại người rất biết khiến những chàng trai vui vẻ, là nhân vật làm mưa làm gió ở cấp ba.
Chỗ nào có cô, mặc kệ có nhiều mỹ nữ cỡ nào thì cũng chỉ có mình nữ thân là cô. Vì cô am hiểu các loại kỹ xảo, bán manh, làm nũng, lạt mềm buộc chặt, lúc gần lúc xa, ra vẻ vô tình tiếp xúc cơ thể. Chiêu nào cũng có thể tra tấn các chàng trai mãi không thôi.
Nhưng cô lại khống chế mối quan hệ nam nữ rất tốt, có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô đều biến thành “anh trai nuôi” của cô.
Thường ngày cô có thể dùng những ngôn ngữ ái muối đó làm các “anh trai” sống dở chết dở, đẩy toàn bộ những người đang theo đuổi lên một trạng thái trên mức hữu nghị nhưng không có tình yêu, được chiều chuộng lại không cần làm bạn gái người khác, quan trọng nhất là phải hoàn mỹ.
Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô và các anh trai đều học ở các trường đại học khác biệt, việc giữ gìn mối quan hệ trở nên cực kì khó khăn, cũng tương đối hao phí tinh lực nên Tề Kỳ định sẽ tìm một ít “anh trai” chịu chiều chuộng mình trên đại học.
Giang Cần vốn dĩ cũng là mục tiêu bị săn đầu tiên của cô, nhưng nghe Trương học trưởng nói thì có vẻ như tên Giang Cần kia cũng chẳng ra gì?
Tề Kỳ từng bị nhiều “anh trai” tán tỉnh bằng những lời hoa mỹ nên đã chai lì với loại lời nói này, nên cô lập tức mất đi ý định săn mồi.
Đang nói chuyện hăng say, ở cửa sân thể dục đột nhiên xuất hiện ba bóng dáng.
Một là Nhâm Tự Cường đang cầm dưa hấu, một là Tào Quảng Vũ khá trầm tĩnh, người còn lại chính là Giang Cần.
Ba người họ đến dưới ánh nắng, thân hình họ trải dài dưới ánh nắng chói chang.
- Lão Nhâm, cậu đã tìm được học muội xinh đẹp nào chưa?
- Tìm được rồi Giang ca, tôi nghe nói người tên Vương Lâm Lâm đó không tệ, là kiểu mà tôi thích, nhìn thoáng qua cũng khá dịu dàng, không khó theo đuổi.
- Nếu cậu đã xác định được mục tiêu thì lần này cậu tặng dưa hấu xong không cần tặng tiếp nữa.
Nhâm Tự Cường hoang mang dừng bước:
- Vì sao? Tôi cảm thấy bây giờ tôi đang rất được hoan nghênh trong lớp bọn họ.
- Cậu muốn yêu đương với cô ấy, chứ không phải yêu đương với cả lớp cô ấy. Đã xác lập được hình tượng đàn anh có tính cách hiền lành rồi, tiếp theo phải tập trung chú ý đột phát. Nếu cô gái kia có ý với cậu, lúc này cảm xúc bên trong cô ấy sẽ có sự chuyển biến, khi thấy cậu cũng đối xử với những cô gái khác như vậy thì nhất định sẽ thấy khó chịu, gây phản tác dụng. - Giang Cần giải thích rõ ràng chỉ trong hai ba câu.
- Vậy tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?
- Đi thử xem có hẹn được hay không. Đi tới nhà ăn ăn tối, tới quảng trường trước uống Hỉ Điềm, rời khỏi hoàn cảnh huấn luyện quân sự, rút ngắn khoảng cách riêng tư của hai người đi.
Tào Quảng Vũ nghe xong chậc một tiếng:
- Uống Hỉ Điềm? Lão Giang cậu quá xấu rồi, đã lúc này rồi mà vẫn còn không quên kiếm tiền.
Giang Cần quay đầu nhìn y một cái:
- Trong trường có quán trà sữa nào thắng được Hỉ Điềm sao? Không uống Hỉ Điềm thì uống cái gì?
Nhâm Tự Cường bỗng nói:
- Nhưng tôi không biết nên nói gì?
- Nói chuyện dễ nghe chút, tìm hiểu lẫn nhau, nói về sở thích, về ước mơ, không phải sinh viên hay nói về những chuyện này sao?
- Sau khi quen thuộc, tôi sẽ tìm cơ hội tỏ tình à?
Giang Cần lập tức giơ tay cắt ngang lời nói của y:
- Tuyệt đối đừng tỏ tình, vì một khi cậu thể hiện ra ý định này, dù cô gái đó có dịu dàng tới đâu cũng sẽ làm giá, cảm thấy nếu anh đã muốn theo đuổi tôi, tôi sẽ không thể để anh có được dễ dàng, độ khó sẽ tăng lên.
Nhâm Tự Cường nghe xong lập tức cảm thấy cả người tê dại:
- Bảo sao năm trước tôi tỏ tình với Phan Tú xong, thái độ cô ấy đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Nhưng không tỏ tình thì sao có thể yêu đương?
- Cậu chỉ cần ám chỉ cậu thích cô ấy, nhưng đừng nói quá rõ là được. Nói đơn giản hơn là thử, nếu cô ấy thật sự có ý với cậu, sau khi bị thử vài lần sẽ không nhịn nổi nữa, tự nhiên cùng cậu tiếp vào giai đoạn thân mật tiếp theo.
- Giang ca, tôi không có đầu óc, có thể chỉ tôi vài câu nói được không?
Giang Cần dựng thẳng một ngón tay lên.
Nhâm Tự Cường có chút ngây ngốc:
- Có ý gì?
Tào Quảng Vũ thở dài:
- Còn chưa rõ à, mời cả ký túc xá một bữa cơm, cậu ta mới nói cho cậu biết!
- Được, mời cơm thì mời cơm!
Giang Cần liếc nhìn Tào Quảng Vũ một cái, thầm nói tên nhóc nhà cậu có tiến bộ đấy, còn khốn kiếp hơn tôi. Ý tôi là mời một mình tôi bữa cơm, cậu lại kéo theo toàn bộ ký túc xá.
Tào Quảng Vũ hạ kính râm xuống, nhìn về phía Giang Cần:
- Đúng rồi lão Giang, không phải cậu nói trước giờ chưa từng yêu đương sao? Sao lại có nhiều kinh nghiệm như vậy.
- Dù chưa từng yêu đương, nhưng khi tới tuổi của tôi, cậu chắc chắn sẽ biết rõ. Dù là công việc hay tình yêu thì đều có những điểm tương đồng về việc tấn công và phòng thủ ở cấp độ tâm lý.
- Tuổi của cậu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận