Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 621: Lật tung cả thành phố cũng phải tìm cho ra (1)

Khi nhìn thấy khách sạn của bên mình đóng cổng và trên mặt các đồng nghiệp khác đều mang vẻ nghiêm trọng như vậy, cô trở nên khá bối rối.
- Quản lý Biện, Cầu tổng, đã xảy ra việc gì vậy?
Vẻ mặt của giám đốc Cầu âm u:
- Cô có nhớ vị khách gửi 15 kiện hành lý ở lễ tân không? Bây giờ có hai kiện thất lạc rồi, cô có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nhân viên phụ trách tiếp nhận hành lý hơi sững sờ, ngay lập tức liền thở ra một hơi:
- Mất có mỗi hai kiện thôi, không có gì to tát đâu nhỉ?
- Tôi hỏi thì cô cứ trả lời đi, có to tát hay không không phải việc cô nói là được!!
Lúc này, cô nhân viên nọ đã thực sự bị dọa sợ:
- Xin lỗi giám đốc Cầu, nhưng tôi thực sự không biết gì cả.
Chưa kịp để giám đốc Cầu mở lời, đội trưởng Trần đã đi qua, đưa người dồn vào một góc để tiến hành thẩm vấn. Dày vò hồi lâu sau, sắc mặt của mọi người bắt đầu càng ngày càng tệ.
Bởi vì dựa vào lời của nhân viên thì khi cô ta đem hành lý tới chỗ rẽ trước cửa phòng bảo quản đã phát hiện bản thân quên mang chìa khóa, vậy là liền quay trở lại quầy lễ tân lấy chìa khóa.
Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ hai kiện hành lý nọ đã bị biến mất trong khoảng thời gian cô ta quay lại kiếm chìa khóa. Sau khi đã kiểm tra kỹ càng các camera thì bọn họ nhận ra chỗ rẽ đó lại là một điểm mù.
Không bao lâu sau, ông chủ và cổ đông của khách sạn Combona cũng đưa giám đốc Cầu và quản lý Biện bước tới xin lỗi không ngừng, vẻ mặt tỏ ra vô cùng sợ sệt.
Khi nhìn thấy ông chủ khúm na khúm núm như vậy, Giám đốc Cầu lại nhớ dáng vẻ vênh vênh váo váo của bản thân khi nãy, đầu ông không khỏi cúi gằm cả xuống.
Nhìn thấy cảnh này, người của phòng 208 không nhịn được bắt đầu thì thầm to nhỏ:
- Là bà chủ dùng quan hệ của nhà mình đúng không?
- Đương nhiên rồi...
- Xuất thân của bà chủ sốc hàng quá đi mất, gọi có một cuộc điện thoại thôi đã khiến thái độ của cái khách sạn chết tiệt này quay ngoắt 180 độ?
- Đúng vậy rồi, cái gì mà ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Đại, nhà khởi nghiệp trẻ Lâm Xuyên gì đó đều dẹp sang một bên đi thôi, ông chủ của chúng ta rõ ràng là một tên trai bao bên cạnh phú bà mà!
- Bà chủ còn đẹp hơn cả tiên trên trời, bối cảnh gia đình lại đáng sợ như thế, thì cô ấy thèm muốn cái gì ở ông chủ nhỉ? Thèm ông chủ dirty talk à?
Giang Cần nghe bọn họ nói vậy thì xổ toẹt, rồi nhìn Phùng Nam Thư:
- Tiểu phú bà, trong tay cậu có nút khởi động bom hạt nhân à?
- Trong tay mình có đầu ngón tay của cậu. - Vẻ mặt của Phùng Nam Thư ngầu lòi, ngơ ngơ đang nắm lấy ngón tay trỏ phải của Giang Cần.
Trong 10 phút kế tiếp lại lục tục xuất hiện một nhóm người nữa xỉ vả mắng nhiếc ông chủ của khách sạn Combona rồi đứng ở sảnh khách sạn gọi các cuộc điện thoại, lúc thì tỏ vẻ vô cùng khiêm tốn, lúc lại nổi giận đùng đùng.
Cứ dày vò tới tận 8 giờ tối như vậy, đột nhiên có một chiếc ô tô con màu đen xuất hiện ở trước cổng, bước ra khoảng bảy, tám người đem hai chiếc vali màu đen đi tới đây.
- Chiếc vali này là của tôi!
Tô Nại vừa ngẩng đầu đã khóa chặt mục tiêu, vọt thẳng lên trước để ôm lấy sự trong sạch của bản thân cô, còn Lô Tuyết Mai cũng đã lấy về được chiếc vali của mình, bắt đầu kiểm tra xem có thất lạc đồ gì bên trong không.
Nhìn thấy cảnh này, ông chủ của Combona nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, khi định thần lại mới nhận ra lưng áo sơ mi của bản thân đã ướt đẫm.
- Làm thế nào mà tìm được hành lý?
- Bị lao công chất lên xe đẩy rồi lén đưa ra ngoài khách sạn, giấu ở nhà kho đằng sau khách sạn...
Giang Cần cười toe toét:
- Quản lý Biện người ta nói chúng tôi gửi có 13 kiện hành lý thôi, nói tới mức khiến chúng tôi mất tự tin luôn.
Vẻ mặt của quản lý Biện lập tức biến sắc: …
- À đúng rồi, giám đốc Cầu còn bảo chúng tôi gây sự vô cớ khiến chúng tôi sợ đến mức chẳng dám ho he câu gì đây.
Giám đốc Cầu nuốt nước miếng, hồi lâu chẳng dám thốt ra câu gì.
Ông chủ của Combona lập tức bước lên mấy bước:
- Ờm... Rất xin lỗi quý khách, chuyện này là do khách sạn chúng tôi bảo quản không đến nơi đến chốn. Xin mời các vị lên phòng nghỉ ngơi trước, tối ngày mai chúng tôi sẽ mở tiệc rượu xin lỗi ạ.
Giang Cần nhếch miệng:
- Sao mà vậy được, bọn tôi ở có một đêm thôi mà đã thất lạc hành lý, ở thêm một đêm nữa chắc mất cả người luôn quá. Vả lại chúng tôi cũng không định nán lại lâu, làm ơn hãy bắt xe cho chúng tôi đi bến Thượng Hải.
- Bến Thượng Hải ư? Vừa hay tôi có đầu tư một khách sạn hạng sao ở đó, nếu các vị không chê thì xin được mời các vị tới đó ở.
Lộ Phi Vũ nhe nanh trợn mắt gào lên:
- Giá phòng dưới 300 tệ một đêm thì chúng tôi không thèm ở đâu!
Ông chủ Combona không khỏi lau mồ hôi lạnh:
- Đó là khách sạn được xếp hạng sao, phòng rẻ nhất của nó cũng phải từ 500 tệ trở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận