Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 145: Cũng là mời trà sữa

Khu thương mại Lâm Đại có rất nhiều, hot nhất chính là siêu thị học viện, thấp nhất là quảng trường Tiến Lên. Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi, dẫn tới cửa hàng trang sức gần siêu thị học viện cũng nhịn không được mà đến quảng trường Tiến Lên dựng một quầy hàng nhỏ.
Rõ ràng nhất chính là, sinh viên làm việc bán thời gian tuyên truyền thẻ khuôn viên trường vốn ngồi ở cổng học viện, hai ngày nay cũng nhịn không được mà chuyển tới đây.
- Tôi chưa từng thấy nơi này nhiều người như vậy…
Lô Tuyết Mai thì thào một câu, trong ánh mắt tràn ngập cảm khái vô hạn, ngắn ngủi một tháng, quảng trường Tiến Lên có thể giăng lưới bắt chim đã trở nên đông như trẩy hội, đây là điều mà trước đây cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Mà người làm được tất cả những điều này là "học đệ năm nhất" nhìn như không ra dáng ở bên cạnh này.
- Từ tòa nhà giảng dạy đi ra chính là quảng trường Tiến Lên, mà quảng trường Tiến Lên lại đối diện với rừng phong, các hộ kinh doanh nằm ở ven đường cách rừng phong, nhìn tới hồ Vọng Nguyệt. Tuy rằng địa thế rộng rãi, thế nhưng bốn phía hiu quạnh, căn bản không thích hợp thương mại hóa, không tụ được nhân khí là rất bình thường. Chúng ta dùng vật liệu tuyên truyền và biển quảng cáo vây nơi này thành một con phố dài, từ mắt nhìn có thể thấy là biến một quảng trường ba mặt thành một cái túi. Lợi dụng môi trường chật chội để tăng cường cảm giác trải nghiệm đi dạo phố, việc làm ăn sẽ trở nên nhộn nhịp.
Lô Tuyết Mai nghe xong sửng sốt, ánh mắt hơi mở to:
- Điều này cũng cần chú ý sao?
- Rất nhiều người làm ăn đều có thói quen tìm thầy phong thủy trước khi chọn địa điểm, có lẽ là nguyên nhân này.
- Đó không phải là mê tín dị đoan sao?
- Đương nhiên là mê tín dị đoan, sinh viên phải tin tưởng vào khoa học, ngàn vạn lần đừng nghe tôi nói bậy. - Giang Cần vỗ vỗ vai cô, xoay người đi đến tiệm trà sữa Hỉ Điềm.
Khóe miệng Lô Tuyết Mai co quắp, thầm nghĩ nói bậy mà cậu cũng có thể diễn thuyết như thật, chẳng trách cậu là ông chủ!
Bởi vì nhiệt độ của cuộc thi hoa khôi trường, còn có khẩu vị trà sữa xứng đôi với tiểu sử nhân vật, việc làm ăn của Hỉ Điềm hai ngày nay quả thực tốt đến bùng nổ, tương ứng, Phòng Tiểu Tuyền cũng mệt mỏi kiệt sức.
- Ông chủ, gần đây đông khách quá, mỗi ngày sau tan ca tay chân tôi đều mềm nhũn. - Phòng Tiểu Tuyền mở miệng oán giận.
- Vậy gấp ba lần tiền lương có thơm không?
Phòng Tiểu Tuyền lập tức gật đầu:
- Thơm, quả thực quá thơm.
- Thơm thì làm cho tốt. - Giang Cần cho cô một ánh mắt khích lệ.
- Nhưng tôi không hiểu, ông chủ, cậu lấy số tiền này thuê thêm hai người giúp tôi không được sao?
- Tôi không dựa vào tiệm trà sữa để kiếm tiền, điều tôi muốn là cảnh tượng xếp hàng rồng rắn lên mây này, thu hút người book quảng cáo mới cho tôi. Đây coi như là hunger marketing đi, nhân thủ đầy đủ, trà sữa pha nhanh, đội ngũ ngay ngắn, thì lực hấp dẫn sẽ không đủ, chờ sức nóng hơi giảm xuống tôi sẽ thuê người đến giúp chị.
Phòng Tiểu Tuyền nghe không hiểu, chỉ biết lương gấp ba lần thật sự rất thơm.
- Giang Cần!
- Hả? Thật sự là Giang Cần, thật là trùng hợp!
Giang Cần đang đi dạo trên quảng trường, sau khi nghe được tiếng gọi cũng ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là các nữ sinh lớp Tài chính 3 đang hớn hở đi tới.
Dẫn đầu là Tống Tình Tình, Tưởng Điềm và Giản Thuần mới tới, phía sau là Phan Tú và Lưu Hiểu Quyên cùng với hai cô gái khác đến nay vẫn chưa nhớ rõ tên.
Trong số những cô gái này, người tên Giản Thuần kia đúng là người rực rỡ nhất.
Cô mặc một chiếc váy ngắn màu cà phê, phối hợp với một chiếc tay áo bảy phần hơi hướng đồng phục, lộ ra bắp chân trắng nõn trơn bóng, dưới chân là một đôi dép lê màu trắng.
Thật sự phải nói là tên Tào Quảng Vũ này có ánh mắt rất tốt, không hổ là thiếu gia đến từ thành phố lớn.
Khoảng thời gian mới khai giảng, ngoài miệng y nói Tống Tình Tình xinh đẹp, nhưng lại không làm ra hành động gì. Tuy nhiên vừa thấy Giản Thuần thì đã ngứa ngáy, thẩm mỹ rõ ràng cao hơn Nhâm Tự Cường nhiều bậc.
Nhưng bên cạnh Giản Thuần còn có một nam sinh đi theo, Giang Cần vốn tưởng y là người qua đường, nhưng Giản Thuần đi y cũng đi, Giản Thuần dừng y liền dừng, hơn nữa ánh mắt nam sinh chỉ tập trung vào người Giản Thuần, rất rõ ràng là quen biết.
Đây hẳn là nam sinh mới tới mà Nhâm Tự Cường nói.
Hai người cùng nhau trốn huấn luyện quân sự, cùng nhau nhập học, còn ở cùng khoa cùng lớp, phỏng chừng quan hệ không tầm thường.
Không cần hỏi, tình yêu của lão Tào lại tan vỡ, có lẽ là Nguyệt Lão không hợp tính với y.
Tưởng Điềm nhẹ nhàng bước tới:
- Giang Cần, cậu cũng tới uống trà sữa à?
- Không uống trà sữa, tôi chỉ đi góp vui thôi.
- Giang Cần đáp lại một tiếng.
Tống Tình Tình đi nhanh hơn Tưởng Điềm một chút:
- Đến cũng đến rồi, uống một ly đi, tôi mời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận