Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 398: Vừa nắm tay nhỏ, phun thành sóng thần (2)

Bọn họ không biết trước đây Tần Tử Ngang bị phun thảm bao nhiêu, cũng không rõ bóng ma tâm lý của Tần Tử Ngang rốt cuộc lớn bao nhiêu, chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, không được nhìn cảnh tượng chó cắn chó mất cọng râu.
Nhưng rất nhanh, cơ hội lại tới!
Nhóm nam sinh còn chưa đi được bao xa, lập tức gặp được hai người khác của lớp A2.
Một người là Sở Ti Kỳ mặc áo lông dài màu trắng, một người là bạn thân của cô - Vương Tuệ Như đi ở bên cạnh.
Nhìn túi xách trong tay hai người, phỏng chừng cũng đến hội chùa.
Sở Ti Kỳ ở trường trung học Thành Nam rất nổi danh, dù sao cô ấy cũng xinh đẹp, học tập không kém, được nhiều người biết cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Nghe nói trước kia Giang Cần còn theo đuổi cô, hơn nữa vào ngày kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học đã thổ lộ với Sở Ti Kỳ, sau khi bị cự tuyệt thẹn quá hóa giận, đoạt lại thư tình trước mắt bao người.
Lúc ấy, thao tác ô uế này bị truyền khắp trường, Giang Cần không bị cười chết đã là một kỳ tích.
Trong lòng mang oán niệm bị Giang Cần phun, đám người lập tức có ý nghĩ thú vị.
Nếu như…
Nếu như Sở Ti Kỳ xuất hiện ở trước mặt Giang Cần, cái miệng bị méo kia còn có thể nhếch như vừa rồi nữa không?
- Bạn học Sở, các cậu cũng tới hội chùa à?
- Ừ, đến góp vui một chút.
- Giang Cần bán canh dê ở kia kìa, chính là cái người tỏ tình với cậu trong kỳ thi tốt nghiệp, kết quả bị cậu cự tuyệt ấy.
Sở Ti Kỳ giật mình, ánh mắt không kìm được mà ảm đạm lại, nụ cười trên mặt cũng không còn sót lại chút gì:
- Cậu ta… cũng tới à.
- Chúng ta có sang đó không? - Vương Tuệ Như nhẹ giọng hỏi một câu.
Sở Ti Kỳ lắc đầu:
- Thôi đi Tuệ Như, chúng ta về đi.
- Không phải cậu nói muốn ăn hạt dẻ xào sao? Mặc dù Giang Cần cũng ở đây, nhưng chúng ta có thể giả vờ như không nhìn thấy, không sao đâu.
- Tớ không muốn đi, tớ không dám...
Sở Ti Kỳ nói xong, kéo Vương Tuệ Như đi về phía trước, một lúc lâu sau lại không nhịn được mà lén liếc một cái về phía sau.
Dòng người quá chật chội, cô không thấy rõ cái gì cả, chỉ có thể dựa vào hơi nóng đằng đằng của canh dê mà đoán vị trí của Giang Cần, tâm tình không khỏi bắt đầu ngơ ngẩn.
Cô có hối hận không?
Đương nhiên là hối hận đến không thể hối hận hơn.
Người đàn ông kia càng chói mắt, cô lại càng căm thù mình của trước kia vì sao lại chỉ lo vấn đề được nhiều người theo đuổi, cuối cùng bỏ lỡ lương nhân.
Cô của hiện tại, thậm chí không có cách làm bạn hay đứng gần hơn để cảm nhận ánh hào quang rực rỡ của hắn.
Nhìn thấy Sở Ti Kỳ đi xa, các nam sinh trung học Thành Nam liếc nhau, trực tiếp hô con mẹ nó không thể hiểu được.
Tần Tử Ngang chạy trối chết còn chưa tính, sao Sở Ti Kỳ cũng chạy trối chết?
Phải biết rằng, hoa khôi Sở của lớp A2 là nổi danh Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên, tính tình kiêu không chịu được. Làm sao có thể vì một người theo đuổi thất bại mà hoảng hốt thành như vậy.
Còn nữa, vừa rồi ngoái đầu nhìn lại là có ý gì?
Sao lại có sự không cam lòng và hối hận nặng nề như vậy?
- Tôn thiếu, cậu thấy thế nào?
- Tôi cảm thấy tà môn, chắc chắn là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch.
Giang Cần căn bản không biết trong lúc vô hình, bản thân lại phun hai nhóm người, lúc này hắn đã rời khỏi sạp Dương Thụ An, mang theo tiểu phú bà đi hội chùa.
Phóng tầm mắt nhìn lại, toàn bộ sườn núi đủ các loại quầy hàng, bán đồ ăn vặt, bán câu đối xuân, nặn kẹo đường, tung hứng, ném vòng, rực rỡ muôn màu.
- Tiểu phú bà, chơi ném vòng không?
- Chơi.
Phùng Nam Thư nhận lấy vòng nhựa, cả người nóng lòng muốn thử.
Mười phút sau, trên tay chỉ còn lại sáu cái vòng, nhưng nửa gian hàng cùng với thú nhồi bông và cốc sứ nhỏ đã bị bao phủ hết sạch.
- Được rồi, thu tay lại đi, cậu xem chủ quán sắp khóc rồi kìa, chúng ta đừng khi dễ người khác nữa.
Giang Cần giữ chặt Phùng Nam Thư, ngăn cản hành vi nhập hàng không kiêng nể gì trong sạp hàng người ta của cô.
- Được rồi, vậy mình không chơi nữa.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn nghe lời, thả vòng xuống, nhét tay vào túi của Giang Cần.
- Anh trai, chúng ta không lấy, kinh doanh cũng không dễ dàng, chọn hai cái về làm quà lưu niệm thôi, anh trả lại tiền cho chúng tôi đi.
Giang Cần nói với chủ quán một câu, lập tức làm cho chủ quán lấy lại được cuộc sống mới, cảm động đến rơi nước mắt.
Cuối cùng, hai người lấy lại tiền, còn thuận tay vớt đi con chó nhồi bông mà tiểu phú bà cảm thấy thích nhất.
- Còn muốn đi đâu nữa không?
- Giang Cần, có chút đói bụng, muốn ăn gà bạo nướng gà và đỗ tràng chân cánh. - Phùng Nam Thư có chút chảy nước miếng.
Giang Cần sửng sốt, thầm nghĩ cái gì mà bạo lực như vậy, sau đó nhìn theo hướng cô chỉ:
- Đại tiểu thư, cậu nhìn lầm rồi, cái đó là đọc thẳng, bạo đỗ, lòng nướng, chân gà, cánh gà!
Năm phút sau, hai người đi dạo một vòng trước quầy bán đồ ăn nhanh, phát hiện tất cả món ăn đều vượt quá giá thị trường khoảng 20% đến 30%, giá tăng rất nhiều.
Với tính tình của Giang Cần, hắn căn bản không có khả năng nuông chiều loại thương hộ làm thịt khách hàng này, nhưng cuối cùng vẫn mua một đống.
Không có cách nào, tiểu phú bà chỉ muốn ăn những thứ kỳ lạ cổ quái kia, không cho mua lập tức gọi ca ca, rõ ràng là vẻ mặt cao lãnh nhưng lại bỗng nhiên tỏ ra nhí nhảnh, căn bản không thể chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận