Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 419: Chia sẻ kinh nghiệm đưa nàng về dinh (1)

- Cậu… Mẹ nó ngày nào cậu cũng nói hai người chỉ là bạn tốt thôi mà sao tiến độ toàn nhanh hơn tôi thế?
Tào Quảng Vũ hâm mộ đến mức nghiến răng ken két, đồng thời dâng lên cảm giác không cam lòng khi bị phun đột ngột.
Nếu có một cô gái tới nhà bạn chúc tết vào Mùng Một thì bạn cứng miệng bảo là bạn tốt cũng không sao, nhưng mà đến bữa tất niên còn ăn cùng nhau thì bạn tốt ở đâu ra?
Khoe khoang, đó là một sự khoe khoang trần trụi!
Mẹ nó, lần nào về trường, lão Giang cũng có tư liệu mới để khoe khoang, hơn nữa còn khoe rất nhanh rất nguy hiểm, cơ bản là không cho người ta thời gian giảm xóc, thật quá đáng.
- Tào ca mau ngậm miệng lại đi, tôi khuyên cậu đừng nói nữa, thôi đi thôi đi.
Chu Siêu đi vệ sinh về nghe thấy, cũng không nhịn được mà phải ngăn lão Tào lại ngay.
- Dựa vào đâu chứ? Cậu ta khoe khoang trước mặt tôi như này mà cậu coi được à, tôi phải báo thù!
Chu Siêu thở dài bất đắc dĩ:
- Giờ Giang ca khoe xong rồi thì kiểu gì bước tiếp theo cũng là lừa cậu để cậu bao một bữa, cậu trúng chiêu này bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn không khôn ra thế?
Tào Quảng Vũ được Chu Siêu nhắc nhở thì mới phản ứng lại, nghĩ mà sợ hết hồn.
Phải rồi, bình thường lão Giang đi lừa người là chỉ có một chiêu đó thôi, từ trước đến nay khoe khoang xong hắn không chạy bao giờ, tiếp đó phải lừa được một bữa cơm miễn phí mới là đại kết cục.
Ví dụ như giờ này năm ngoái, thằng chó này ra ngoài tìm Phùng Nam Thư nhờ học bổ túc, học xong về thì giả bộ nằm yên tê liệt, tối nào cũng xem Cừu Vui vẻ và Sói Xám.
Chủ yếu là muốn bình ổn lại tâm thái, giấu dốt các kiểu đồ đó.
Cuối cùng không bị rớt môn nào thì thôi đi, lại còn nói là mình nộp giấy trắng, có thể sẽ thôi học, thế là đòi y bao một bữa chia tay, cũng coi như là vinh danh tình anh em không dễ có được này.
Lúc ấy, Tào Quảng Vũ vừa cảm động vừa chua xót, còn tính gọi điện về nhà vòi thêm tiền để khao anh em một bữa đàng hoàng, nếu không có bữa ăn với lớp kia thì tới giờ y vẫn còn chưa biết chuyện Giang Cần không trượt một môn nào đâu!
Mẹ nó, căn bản không thể biết được câu nào của hắn có bẫy rập, cứ nói tào lao bồi theo hắn thì kiểu gì cũng tốn tiền.
Kịch bản, đều là kịch bản!
Tào Quảng Vũ hít sâu một hơi, rồi ngậm miệng lại không nói gì nữa, chỉ yên lặng sửa soạn lại giường nệm, dù Giang Cần có nói cái gì thì cũng không trả lời nữa.
- Này có mất vui không chứ, các cậu nhìn thấu hết kịch bản của tôi rồi còn đâu, sau này còn chơi với nhau thế nào được đây?
Giang Cần hùng hổ chỉnh gối lại cho ngay ngắn:
- Như vậy đi, lược qua quá trình trung gian để lão Tào mời chúng ta ăn cơm, lão Tào, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
- Lão Giang, nghe lại lời cậu vừa nói xem có phải tiếng người không? - Tào Quảng Vũ muốn cắn hắn lắm rồi.
- Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu kìa, học kỳ mới gặp lại nhau, anh em ta không nên đi ăn một bữa à? Như vậy đi, bữa trưa tôi khao, hai người mau sửa soạn rồi đi ăn thôi.
Tào Quảng Vũ ra vẻ sửng sốt:
- Mẹ nó, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Giang Cần mỉm cười không nói gì, chỉ nhanh tay nhanh chân bỏ ga giường, vỏ chăn cũ vào chậu để ngâm chờ giặt, sau đó bê ghế dựa ra ban công bắt đầu công cuộc híp mắt phơi nắng.
Đưa Phùng Nam Thư về nhà ăn cơm tất niên đã tính là thừa nhận mình với cô ấy là người một nhà rồi á hả?
Thật sự có cách nói này sao?
Hắn thử nghĩ đến những người con gái hắn quen thì mới phát hiện ra, hắn không thể tiếp nhận được việc phải ăn tất niên với một ai trong số những người đó cả.
Chỉ có tiểu phú bà ngây ngốc kia thôi, chỉ là hắn thấy thương khi cô ấy phải ăn tết một mình thôi mà…
Được đó, sức mạnh tình bạn thật là vĩ đại!
Giang Cần vỗ vỗ trán, không định nghĩ tiếp nữa, cứ yên tâm hưởng thự sự tươi đẹp vô hạn mùa xuân mang đến là được rồi.
Đợi tới khi hai thằng nhãi kia dọn đồ xong thì cũng đã tới 11 giờ rồi, bụng đã réo inh ỏi nãy giờ.
Giang Cần vung tay lên dẫn bọn họ đi ra khỏi ký túc xá.
Lúc này Chu Siêu và Tào Quảng Vũ đều vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ dưới bầu trời này có bữa trưa miễn phí thật hả?
- Đừng đi ăn vội, cùng tôi tới 208 để tôi mở cửa thông gió đã.
- Lão Chu giúp tôi lau bàn phát, hơi tích bụi rồi.
- Lão Tào có thấy cây lau nhà nào ở sau cửa không? Sao cả sàn cũng đầy bụi xám xịt thế này, cậu lau qua hai lần thử xem có lau sạch được không.
- Lão Chu à, đằng nào cậu cũng lau bàn rồi hay là lau hết luôn đi, mệt là lát ăn thêm được hai chén cơm nữa đó.
- …
- Lão Tào, cậu cũng đã lau sàn rồi thì hay lau hết luôn đi, chứ để chỗ trắng chỗ đen như này cậu không thấy xấu à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận