Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1039: Con về nhà rồi (1)

Giang Cần không nhịn được mà liếc cô một cái: "Tiểu phú bà, chỗ này hình như là nhà mình."
"Hình như cũng là nhà em nữa."
Tiểu phú bà cởi bỏ đôi ủng, để lộ ra đôi chân nhỏ gọn được bao bọc trong đôi tất đen dày, sau đó cô lấy đôi dép lông mềm của mình ra đi vào, rồi chạy vào phòng khách, còn Giang Cần thì theo sau, đặt vali cạnh tường xong cũng ngồi phịch xuống sofa.
Rồi cả hai người cứ thế ngồi trên sofa một buổi chiều, chẳng đi đâu cả.
Mùa đông, trong nhà có sưởi, vừa được nghỉ, lại chạy một chuyến xe dài, bất kì lý do nào cũng đủ để lười biếng.
Lúc này, Giang Cần chẳng muốn làm gì cả, một tay nghịch ngợm đôi chân đi tất đen của Phùng Nam Thư, một tay chuyển kênh ti vi lách cách, cứ thế làm ổ đến tối, còn lười mở đèn, chỉ có ánh sáng ti vi lấp lánh.
Viên Hữu Cầm hôm nay về sớm, mua một đống rau củ, nhưng vừa vào cửa đã giật mình: "Giang Cần, sao không bật đèn thế?"
"Tiết kiệm điện."
"Lười chết đi được."
Giang Cần nhẹ nhàng ngồi dậy: "Phùng Nam Thư cũng chẳng đi bật, chỉ biết trách con."
Phùng Nam Thư liếc nhìn chân mình, trong lòng nghĩ, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng cửa mở anh mới buông chân em ra: "Dì ơi, con chẳng lười chút nào."
Viên Hữu Cầm thay giày xong bật đèn, mới thấy rõ trong phòng khách có hai người: "Nam Thư cũng đến à?"
"Biệt thự cô ấy cũng tặng cho chú Cung rồi, không đến nhà chúng ta thì còn có thể đi đâu?"
"Tưởng chỉ có một mình con về, định cho con một trận, cả học kỳ không gọi điện cho mẹ, còn không bằng Nam Thư."
Sau khi nói xong, Viên Hữu Cầm cầm rau củ vào bếp, sau đó hơi sững sờ.
Nếu Giang Cần một mình ở nhà, tắt đèn có thể vì lười, nhưng Nam Thư cũng đến, cặp đôi nhỏ tắt đèn...
Đúng lúc này, cánh cửa lại vang lên tiếng mở khóa, Giang Chính Hoành hôm nay cũng về đặc biệt sớm, còn mang theo hai chai rượu.
Ông vừa bước vào nhà đã lập tức cởi áo khoác, đưa cho Phùng Nam Thư hai xiên kẹo hồ lô, nhận lại một tiếng "Cảm ơn chú" làm cho ba Giang vui sướng đến mức không kiềm chế được, liền nghĩ ra thêm vài cái tên cho cháu trai.
"Chúng ta sắp ăn cơm rồi, sao còn mua kẹo hồ lô cho Nam Thư?" Viên Hữu Cầm không nhịn được mà nhô đầu ra từ bếp.
"Mua ở ngã tư, hôm nay trời quá lạnh, ông lão kia bán không hết không muốn về, tôi đành làm người tốt mua hai xiên."
Giang Cần nhìn xiên kẹo hồ lô trong tay Phùng Nam Thư: "Ba, mua hai xiên sao không có phần của con?"
"Con không thích ăn, " Giang Chính Hoành đặt ấm trà xuống, pha một tách rồi ngồi đối diện với Giang Cần, "Cái Multi-group của con ở Thượng Hải cũng có à?"
"Ba làm sao mà biết được?"
"Tuần trước, một nhóm người từ cơ quan đi Thượng Hải tham quan học hỏi, về rồi cứ nói mãi về nó, bố nghe thấy có vẻ giống nên cũng tham gia bàn luận vài câu."
"Vâng, không ngờ làm lớn, đưa nó lên tới tận Thượng Hải."
Giang Chính Hoành nhấp một ngụm trà: "Trang web mua chung rốt cuộc là làm cái gì?"
Giang Cần gãi đầu: "Cứ coi như con có một cái chợ, ba có hàng muốn bán, cứ đến chợ của con mà bày bán, con lấy một phần hoa hồng từ hàng hóa ba bán, chỉ khác là cái chợ này được tạo ra trên một môi trường ảo trên mạng."
Lão Giang không theo kịp thời đại, nghe mà hơi mơ hồ, nhưng theo những gì mấy người trẻ trong cơ quan nói, có vẻ như kinh doanh này khá là triển vọng, thậm chí vì chuyện này mà hai vị lãnh đạo ngày hôm sau còn đặc biệt đến hỏi han.
Việc có thể mở rộng kinh doanh đến Thượng Hải, đó cũng được coi là một việc làm lớn, nhưng Giang Chính Hoành vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Ông biết rằng dự án khởi nghiệp của Giang Cần ở Lâm Xuyên đang phát triển mạnh mẽ, suốt những năm đại học chẳng bao giờ xin tiền nhà, còn luôn tìm cách gửi tiền về nhà.
Nhưng mở rộng đến Thượng Hải, thậm chí còn được biết đến ở Tế Châu, điều này thật sự khá là phi thường.
Vì kiếm tiền chỉ là một phần, danh tiếng lại là phần khác, hai thứ này đại diện cho hai tầng lớp khác nhau. Giang Chính Hoành có cảm giác con cái giỏi giang, cha mẹ được nhờ.
"Con... đầu tư bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, đây là loại kinh doanh như mượn gà đẻ trứng, chỗ nào có thể không tốn tiền thì con đều không tốn, thậm chí cả văn phòng con cũng không mất tiền."
Giang Chính Hoành thổi bọt trà, nhấp một ngụm, rồi chìm vào suy tư.
Hành vi của con trai thực sự đã trở nên kỳ lạ sau khi kết thúc kỳ thi đại học, bây giờ càng không thể hiểu nổi.
"Giang Cần, em muốn lau miệng."
Phùng Nam Thư ăn cây kẹo hồ lô mà Giang Chính Hoành mua, mép miệng dính một ít màu của đường.
Trên bàn trà có một gói khăn giấy in chữ "khách sạn", đặt về phía Giang Cần, cách tiểu phú bà khá xa.
Ý cô là muốn Giang Cần giúp cô lấy một tờ, nhưng Giang Cần quay đầu nhìn thấy bố mình đã đi vào bếp, liền hiện lên vẻ mặt "thật là không biết làm thế nào với cậu" rồi cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào nhỏ bé của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận