Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 184: Vụ va chạm ở phố Nam (1)

Toán cao cấp không hiểu cũng không sao, nhưng nếu môn khác cũng trượt, thì thi lại cũng không đơn giản như thế, lỡ như bị buộc thôi học, thì ăn chắc Viên nữ sĩ sẽ đánh gãy chân chó của hắn.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Giang Cần bỗng nhiên liếc thấy một người.
Nhâm Tự Cường, y đang ngồi cùng Phan Tú, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Giang Cần không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ tên liếm cẩu này thật sự có mùa xuân rồi sao?
- Lão Chu, lão Chu, sao Nhâm Tự Cường và Phan Tú lại ngồi cùng một chỗ vậy?
Chu Siêu chạy như điên tới:
- Cậu vẫn chưa biết à? Trưa nay Nhâm Tự Cường đã tỏ tình với Phan Tú rồi!
- Những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về với nhau?
Giang Cần hơi kinh ngạc.
Ai ngờ rằng Chu Siêu lại lắc đầu:
- Phan Tú nói muốn làm em gái của Nhâm Tự Cường.
- Chết tiệt, hóa ra những người yêu nhau cuối cùng lại thành anh em, đây không phải là đi tong rồi sao?
Mắt Giang Cần mở to.
- Đúng là đi tong rồi, nhưng Nhâm Tự Cường rất vui vẻ, cậu ấy nói những người yêu nhau đều từ làm anh em mà bắt đầu, luôn có nhiều cơ hội hơn là làm bạn học đơn thuần.
Giang Cần chép miệng, ánh mắt không khỏi lộ một tia kháng cự không rõ ràng nhưng lại rất sâu sắc.
Chết tiệt, chính vì có những ví dụ như vậy ở ngay trước mắt, mà tình yêu mới là thứ không có giá trị lớn nhất trên thế gian.
Giang Cần phát hiện linh hồn của mình thật sự không phù hợp cho giờ lên lớp nghiêm túc trong phòng học, hoàn toàn không thể điều chỉnh trạng thái trở lại, cũng có hơi không ngăn được cơn buồn ngủ.
- Phùng Nam Thư, nhéo mình đi.
Phùng Nam Thư vươn tay, nhéo hắn một cái nhẹ nhàng:
- Đau không?
Cao Văn Tuệ không nhịn được sát lại gần:
- Đừng không nỡ, nhéo mạnh vào, giống như mẹ tôi đã làm với bố tôi ấy, đừng cấu nhiều thịt quá, chỉ nhéo một chút thôi là đau thấu rồi!
- Hóa ra là vậy.
Phùng Nam Thư lại học được một chiêu hay.
Một giây sau, Giang Cần đau đến mức nhe răng trợn mắt, lập tức lấy lại tinh thần:
- Cao Văn Tuệ, cậu đừng có cái gì cũng dạy được không, Phùng Nam Thư đúng là cái gì cũng học!
- Xin lỗi.
Phùng Nam Thư vội vàng buông tay ra.
- Không sao, nếu thích thì tiếp tục, cũng rất hiệu nghiệm đấy.
Cao Văn Tuệ vui sướng, nhìn người khác yêu đương đúng là thú vị hơn, mình thật phấn khích!
Cùng lúc đó, Trang Thần ngồi phía sau họ nhìn sang Giản Thuần, trong lòng có chút muốn:
- Giản Thuần, mình hơi buồn ngủ, cậu nhéo mình một cái được không?
- Cậu ngủ một lát đi, mình giúp cậu trông chừng giảng viên.
Giản Thuần nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt không hề rời khỏi bảng đen.
- Được.
Mặc dù không đạt được sự tiếp xúc thân thể như trong tưởng tượng, nhưng thực ra Trang Thần vẫn rất hài lòng, việc giúp y trông chừng giảng viên thực ra cũng là một kiểu quan tâm, tình yêu trên đời không hề giống nhau, nên đâu nhất thiết phải để ý người khác bên nhau như thế nào.
Cứ như vậy, trong cơn buồn ngủ vô tri vô giác thì cũng đến thời gian tan học, Giang Cần đi thẳng về ký túc xá và ngủ thêm.
Kết quả là ngủ đến tám giờ tối. Cho đến khi thức dậy, bên ngoài đã bắt đầu mưa. Tiếng mưa tí tách rả rích bên ngoài cửa sổ, trong không khí còn tràn ngập một luồng khí lạnh ẩm ướt.
Giang Cần thay quần áo rồi đi xuống tầng dưới, định đến căng tin ăn tối, lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tưởng Điềm.
- Giang Cần, cậu có thể lái xe đến phố Nam một chút được không?
- Tôi không đi được, các cậu tự đi dạo đi.
- Không phải đi dạo, có người bị tông rồi, cậu có thể đến giúp được không? Taxi không vào phố Nam được, chúng tôi cũng không tìm được xe.
- Có người bị tông?
Một phút sau, Giang Cần từ ký túc xá ra ngoài, lái xe ra khỏi cổng trường.
Cùng lúc đó, phố Nam không một bóng người, mưa to ào ào đổ xuống, rất nhanh đã hình thành một dòng nước nhỏ trên mặt đường.
Vì không có người ra ngoài ăn uống, nên cả con phố lộ ra vẻ vắng lặng, chỉ có bảng hiệu đèn neon của các cửa hàng phản chiếu dưới nước mưa hiện lên màu sắc sặc sỡ.
Giản Thuần đang đứng dưới một mái hiên màu đen, biểu cảm lộ ra khó chịu.
Vốn dĩ phố đi bộ không cho phép chạy xe vào, nhưng vì thấy sắp mưa nên cô vội trở về ký túc xá, vì vậy mới đạp xe đạp băng qua con phố, không ngờ lại tông ngã một bà lão ở ngay lối rẽ.
Lúc này, trong lòng cô rất hoảng sợ, nhưng lại nhịn không được mà oán trách Tưởng Điềm có bệnh lập tức vái tứ phương, không nhất thiết phải gọi cho Giang Cần.
Miệng Giang Cần độc như vậy, sau khi đến đây, không biết hắn sẽ châm biếm mình như thế nào.
Hơn nữa, bà lão không đồng ý đến bệnh viện, nói thế nào cũng muốn về nhà, nên cô cảm thấy gọi Giang Cần đến cũng không có tác dụng gì, chi bằng không cho hắn biết.
Thật ra do cô không hiểu, dưới tình huống như thế này, Tưởng Điềm bọn họ cũng có hơi hoảng sợ, vì thế muốn tìm một người đáng tin cậy, sau khi có được ý nghĩ này, người đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận