Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 340: Bà xã uống nhiều nước (2)

Giang Cần liếc nhìn Phùng Nam Thư, thấy cô ôm ly nhìn thẳng, vậy nên cũng yên tâm hơn:
- Ăn cơm của cô đi, chuyện của chúng tôi cần cô lo à?
- SO2 phản ứng với O2 để tạo ra SO3 cũng cần V2O5 để làm chất xúc tác mà.
- Cô biết tôi không giỏi hoá, cố ý gây sự có đúng không? - Giang Cần cười lạnh hơn cả gió đông.
Cao Văn Tuệ giơ tay lên:
- Hai người cứ tiếp tục khoe đi, tôi sẽ yên lặng, vừa ăn vừa cắn đường.
Giang Cần quay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư, phát hiện ra rằng cô đang nhìn chằm chằm vào đáy ly, hai mắt vô thần, lông mi cong vút dày dài run run, không biết vì sao mà khuôn mặt đỏ hơn nhiều so với lúc trước, dường như mất đi linh hồn.
- Cậu đang nhìn gì đấy?
Giang Cần tò mò, hắn trò chuyện với Cao Văn Tuệ lâu như vậy, hình như tiểu phú bà đã nhìn vào ly suốt thời gian đó.
Trong đó có thứ gì à? Đẹp đến vậy?
- Mình, mình có nhìn cái gì đâu?
Phùng Nam Thư chột dạ, nhưng vẫn thản nhiên lắc đầu.
- Chắc chắn là có gì đó trong ly đúng không? Đưa mình xem nào.
Giang Cần vươn tay nói với cô.
- Giang Cần, có gì trong ly đâu, tập trung đút cơm cho mình đi.
Tiểu phú bà chu miệng, trưng ra biểu cảm đáng yêu cầu xin hắn đút đồ ăn.
- Cậu càng nói vậy thì mình càng muốn xem, chắc chắn là có bí mật trong nó, đúng không?
Phùng Nam Thư yên lặng một lúc, lạnh lùng đưa ly sang.
Giang Cần cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ tò mò vậy thôi, nhưng biểu cảm của hắn dần dần trở nên nghiêm trọng.
Chỉ thấy trên ly inox có năm chữ in nổi, bà xã uống nhiều nước.
Giang Cần sửng sốt một lúc lâu, mở ly của hắn ra, ở trên đó cũng có một dãy năm chữ, ông xã uống nhiều nước.
- Mẹ nó chứ đây là ý tưởng của ai vậy?
Lúc hắn nhận ly từ tay Tưởng Chí Hoa còn xoay nó một vòng xem thế nào, tuy là hai cái ly này màu sắc hợp nhau, tạo hình cũng không khác nhiều, nhưng cũng không có dòng chữ mang tính chỉ dẫn nào.
Bạn nói chúng là ly tình nhân, ok, nhưng bạn quả quyết chúng chỉ có cùng mẫu mã thì cũng chẳng sai.
Giống hai chiếc áo khoác tình nhân bọn họ cùng mua ở trung tâm thương mại Vạn Chúng vậy, chẳng hề có dòng chữ anh yêu em hay ông xã bà xã thẳng thừng như vậy, mặc vào cũng yên tâm thoải mái.
Nhưng ai ngờ cái ly này còn có ý nghĩa khác.
- Xem xong rồi thì trả cho mình đi.
Tuy là biểu cảm của Phùng Nam Thư lạnh lùng, nhưng thực tế là đang hoảng loạn, sợ hắn nhìn thấy chữ thì không trả lại.
- Trước khi dùng nhớ tráng qua nước nóng vài lần, tốt nhất là đổ đầy để qua đêm, mình thấy nó hơi có mùi, tem mác chứng nhận trông cũng không giống giả, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Giang Cần giả vờ như không thấy gì, nhẹ nhàng đưa ly vào trong tay cô.
- Mình biết rồi.
Phùng Nam Thư ôm ly vào trong lồng ngực, quý trọng không buông.
Giang Cần quay đầu nhìn về phía Cao Văn Tuệ:
- Nghe nói cô vay tiểu phú bà 50 tệ?
Cao Văn Tuệ nghe thế thì ngẩng đầu:
- Cuối tháng rồi, sinh hoạt phí không đủ dùng, nhưng hai người chỉ là bạn tốt thôi cơ mà, sao đã bắt đầu quản tiền rồi?
- Ý của tôi là nếu cô không đủ tiền sinh hoạt thì có thể đến tiệm trà sữa của tiểu phú bà để làm việc, đừng có chặt đầu cá vá đầu tôm.
- Chẳng phải tiệm trà sữa đã đủ người rồi à? - Cao Văn Tuệ kinh ngạc.
Giang Cần lùa hai đũa cơm rồi mới mở miệng:
- Còn mở tiệm trà sữa ở Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm nữa cơ mà, chắc chắn là chúng tôi phải phái nhân viên cũ sang đó vận hành một thời gian. Đến lúc đó chắc chắn là người trong cửa hàng bây giờ sẽ không đủ, cô là bạn thân của Phùng Nam Thư, đến quảng trường làm việc một thời gian, sau này lên làm quản lý gì đó, có cô ở đó tôi cũng yên tâm hơn.
- Đương nhiên là có thể yên tâm rồi, người một nhà cả nhà, mai tôi đến làm luôn.
- Người một nhà cái gì? Tiểu Cao đúng là biết tạo bất ngờ đấy nhỉ, còn chưa đi làm mà tôi đã muốn trừ tiền lương của cô rồi đây này.
- Thôi, nói rồi đấy nhé, tôi đi báo cho Hồ Hinh, cô theo cô ấy học tập là được.
Giang Cần ăn cơm xong, đút thêm cho Phùng Nam Thư mấy miếng, sau đó cầm cái ly của bản thân, vừa nhìn vào trong vừa đi ra khỏi nhà ăn.
- Nam Thư, về sau cậu nhất quyết phải nắm giữ được phần lớn tài chính trong nhà, không được giao cho Giang Cần. Chỉ khi phụ nữ nắm giữ được tài sản trong nhà thì mới có thể có quyền lên tiếng.
Phùng Nam Thư ngây thơ hoang mang mà nhìn cô:
- Văn Tuệ, tớ quên hỏi cậu, chân cậu hết đau rồi à?
Cao Văn Tuệ cứng họng một lúc:
- Bỗng dưng bình thường rồi.
- Văn Tuệ cậu là người xấu, tớ không tin cậu.
Thực ra Giang Cần cũng đã suy tính trước khi bảo Cao Văn Tuệ đến Hỉ Điềm làm thêm.
Cô gái kia là một phần tử khủng bố, nằm trong phạm vi không thể khống chế, nhưng một khi Tiểu Cao gia nhập Hỉ Điềm, vậy hắn có thể quyết định việc có trừ tiền lương hay không.
Giang Cần vui vẻ đi về ký túc xá, thấy Tào Quảng Vũ cũng mới trở về, hình như cái ly trong tay cũng cùng mẫu mã với hắn, màng plastic bên ngoài còn chưa kịp bóc.
- Ây!
- Ây cái gì mà ây, cút!
Một chữ “Cút” vang lên khiến Tào Quảng Vũ đờ cả người, những lời muốn nói nghẹn ở trong họng.
- Đinh Tuyết tặng cậu cái bình kia à?
Giang Cần liếc y một cái.
- Không cô ấy thì còn ai vào đây.
Tào Quảng Vũ méo xệch miệng.
- Ha ha, đúng là không biết xấu hổ mà, rõ ràng là người yêu với nhau mà còn đi dùng bình bạn tốt, kiểu này là định không chịu trách nhiệm đúng không? Thằng tồi này.
Giang Cần chính nghĩa cười khẩy một tiếng rồi sải bước đi vào ký túc xá.
Tào Quảng Vũ ngớ người, thầm nghĩ sao hôm nay lão Giang như thằng thần kinh thế, cái gì mà bình bạn tốt chứ, chữ trên hai cái bình là vợ với chồng không đó.
Vào ký túc xá một cái là hơi ấm phả thẳng vào mặt.
Nhâm Tự Cường và Chu Siêu đều ở trong phòng, hai người họ đang nằm trên giường của mình đọc tiểu thuyết, cũng không biết là tới tình tiết gì mà cả hai cuốn chăn như hai con nhộng khổng lồ ấy.
Từ khi Tào Quảng Vũ có bạn gái và Giang Cần bắt đầu dành nhiều thời gian cho sự nghiệp hơn thì hai người này bắt đầu đi chung với nhau, bình thường thì đi học cùng nhau, cùng ăn cơm, cùng nằm trong ký túc xá đọc tiểu thuyết, cuộc sống vừa lười biếng vừa bừa bãi.
Đặc biệt là sau khi trang web Multi-group chính thức đi vào hoạt động, bọn họ bắt đầu ru rú trong phòng cả ngày rồi.
Ký túc xá ấm áp, ổ chăn ấm áp, cơm được đưa đến tận cửa, nằm xuống là có tiểu thuyết để xem, làm gì còn thứ gì sướng hơn bây giờ nữa.
Lão Giang có Phùng Nam Thư, lão Tào có Đinh Tuyết đều khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhưng giờ phút này bọn họ cảm thấy cuộc đời mình cũng đâu có kém cạnh gì, thậm chí còn hơn chứ không kém.
- Giang ca, lão Tào, hai người kiếm đâu ra cái bình hay vậy?
Thấy hai người xách theo hai cái bình giữ nhiệt giống hệt nhau về, Chu Siêu mới không nhịn được mà ló đầu ra khỏi ổ chăn, trong đôi mắt nho nhỏ chứa sự tò mò to to.
- Được tặng.
Tào Quảng Vũ chỉ nói hai chữ đơn giản, khiêm tốn đến mức không giống chính mình.
- Giáng sinh năm này có sự kiện gì hả? Lại còn được tặng bình giữ nhiệt nữa, nhận ở đâu vậy? Siêu thị học viện hay là quảng trường? Để tôi với lão Nhâm cũng đi ra nhận một cái mới được.
Chu Siêu cực kỳ thích đồ miễn phí, thậm chí có thể nói là không có chút kháng cự với đồ miễn phí, nhưng ai ngờ Tào Quảng Vũ và Giang Cần đều không trả lời mà chỉ yên lặng ngồi vào ghế, mở máy tính cùng một lúc.
Lão Tào mở máy tính lên để đăng nhập QQ, tiếp tục mùi mẫn qua mạng với Đinh Tuyết, còn Giang Cần mở máy tính để bàn bạc với Lai Tồn Khánh về chuyện mở rộng bên Đại học Khoa học Kỹ thuật.
- Tào đại thiếu, Tào soái ca, Tào uy vũ, rốt cuộc chỗ nào phát cái này vậy, giờ tôi đi còn kịp không?
Chu Siêu nhìn hai cái bình giữ nhiệt giống hệt nhau của bọn họ thì trong lòng ngứa ngáy không chịu được.
Một cái bình như này ít cũng phải có giá năm mươi đến sáu mươi tệ, mùa đông đi học phải dùng chung bình giữ nhiệt, y đã muốn mua một cái riêng lắm rồi. Nhưng tới cuối tháng, cháy túi, nếu có thể nhận được bình miễn phí qua sự kiện gì đó thì tuyệt cú mèo.
Tào Quảng Vũ cười mỉm, bình thản phun ra ba chữ:
- Bạn gái tặng.
Nghe vậy, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đều ngã rạp xuống giường, hai mắt đờ đẫn ngắm trần nhà hồi lâu, thầm nghĩ hai thằng nhãi này không phải người, nói thế thì chả khác nào cầm dao chọt thẳng vào tim tụi này đâu?
Đúng là buồn vui của con người không giống nhau xíu nào cả, con mẹ nó chứ.
Nhìn biểu cảm của hai người, Tào Quảng Vũ vui như mở cờ trong bụng, hai đứa nhóc nhảy điên cuồng trên vai y.
Y vẫn nhớ rõ lúc vừa mới khai giảng, Giang Cần chỉ cần dùng một câu đã mời được một em gái đi ăn cơm, cho cả ký túc xá ăn cơm chó, không ngờ Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ này cũng có ngày sánh vai với Giang Cần, chiêm ngưỡng cảnh tượng này.
Quan trọng nhất là mối quan hệ của Giang Cần vẫn cứ giậm chân tại chỗ, còn tình yêu của y với Đinh Tuyết lại vô cùng cuồng nhiệt!
Có lẽ…
Có lẽ sẽ có một ngày đến lượt y bón cơm chó cho Giang Cần!
Nhưng đúng lúc ấy, Tào Quảng Vũ bỗng thấy Giang Cần móc ra một ví tiền màu trắng pha hồng rất dày từ trong túi, còn lộ ra một xấp tiền.
- Sao lão Giang lại dùng ví tiền màu hồng thế này, ẻo lả quá rồi đó.
- Phùng Nam Thư.
- Tôi lừa cô ấy rằng mình không có tiền, nên cô ấy cứ đòi nuôi tôi với đưa hết tiền của mình cho tôi mãi thôi, tôi nhớ rõ là mình đã từ chối rồi mà nhở, sao vòng đi vòng về nói lại về đây rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận