Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 736: Thực sự coi mình là cô gia (1)

Ôm được thiếu nữ vừa thơm vừa mềm, trước ngực Giang Cần cảm thấy rất thoải mái, mỗi khi hít thở đều cảm nhận được hương thơm thanh nhã trên người tiểu phú bà, tựa như được tỏa ra từ làn da mềm mại của cô vậy.
- Phùng Nam Thư, mình có chuyện này luôn không dám thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, hình như mình thực sự bị cậu nắm thóp rồi.
- Đâu có, mình còn chưa nắm mà.
Phùng Nam Thư cúi đầu trong lòng hắn, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại dự phòng mà trầm ngâm.
Nửa tiếng sau, hai người từ con ngõ nhà thể dục nọ đi ra, đúng lúc gặp phải hai học muội khóa dưới vừa ăn sáng xong, Tề Kỳ và Quan Văn Tư.
Sau buổi tiệc chào mừng tân sinh viên, lần đầu tiên Tề Kỳ cảm nhận được cảm giác thất bại, cho nên khi cô gặp Giang Cần lại chẳng thèm chào hỏi gì mà đi thẳng. Tuy vậy khi về cô chợt thấy hối hận, oán trách bản thân quá đỗi non nớt.
Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, vậy thì không độc thân đã làm sao? Bản thân cần gì phải cắt đứt mọi khả năng với Giang Cần như vậy?
Hơn nữa, đối với sự hiểu biết của cô về đàn ông thì gái nhà có đẹp tới đâu cũng chẳng ngon bằng gái lạ.
Nhan sắc của Phùng Nam Thư kia tuy có đẹp tới mức khó tin, nhưng vẻ bề ngoài không phải là điều kiện duy nhất để chiến thắng. Nếu không thì tất cả những ông lớn ngoài kia đều đi lấy ngôi sao rồi.
Tề Kỳ cảm thấy người cười cuối cùng chưa chắc đã là người xinh đẹp nhất mà phải là người có thủ đoạn cao tay nhất.
Cho nên lần này, Tề Kỳ kéo Quan Văn Tư quay lại, ngọt ngào nói một câu xin chào học trưởng.
- Học trưởng ơi, anh định về quê sao?
- Vẫn chưa, tôi phải đưa cô ấy về ký túc xá nữ.
- Trùng hợp vậy ạ. Bọn em cũng đang định về ký túc xá nữ đó, hay chúng ta đi cùng nhau nhé?
Cùng một phương hướng thì việc đi cùng sẽ trở thành chuyện rất đỗi bình thường, cả đoạn đường Tề Kỳ cứ luôn miệng tíu tít, cố gắng thể hiện vẻ ngây thơ hồn nhiên và dễ thương ngoan ngoãn, hoàn toàn nhắm tới hình ảnh mà cánh đàn ông yêu thích.
Nhưng Giang Cần đã gặp được bé yêu tinh đáng yêu nhất quả đất rồi nên chẳng nhận ra vẻ dễ thương giả tạo này.
Nhưng nói thật, Tề Kỳ cũng khá giỏi, rất nhanh cô đã nhận ra Giang Cần không hề liêu xiêu trước vẻ đáng yêu của mình. Thế là nhanh chóng thay đổi kế hoạch, định bụng sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương bằng nội dung cuộc trò chuyện.
Vả lại chỉ cần là chủ đề mà cô gợi lên thì dù là tin nóng trong trường hay tin tức ngoài trường, đã nói chuyện rồi thì sẽ không đi vào ngõ cụt.
Thêm vào đó, cô cũng rất biết cách nói chuyện, sẽ không khiến người khác cảm thấy bị phiền phức, càng không khiến họ cảm thấy đường đột, đúng là con người có khả năng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nếu như Giang Cần trẻ lại 20 tuổi thì chắc cũng sẽ bị rung động, nhưng theo góc độ của người đã 40, thì hắn rất dễ nhận ra học muội vứt rác hộ này không phải chỉ đang nói chuyện phiếm với hắn mà còn có một mục đích khác nữa.
Em ấy đang muốn làm gì? Thả thính mình?
Học muội này đúng là ăn gan trời, không rõ cô bạn tốt cả đời của hắn biết Judo Brasil à?
Giang Cần quay đầu lại nhìn Phùng Nam Thư, tuy cô gái này vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng băng giá, nhưng bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay hắn dần siết chặt, hình như hơi nổi máu ghen.
Lúc này Quan Văn Tư không khỏi nhìn qua Tề Kỳ, thầm nghĩ người chị em này của mình đúng là không tồi, đi cùng cô ấy có thể học được rất nhiều thứ.
Mà Tề Kỳ cũng rất hài lòng với thể hiện của bản thân, cô nghĩ rằng Giang Cần đã hiểu được khía cạnh thú vị nhất, sinh động nhất, dịu dàng nhất của cô rồi.
Dáng vẻ như vậy chắc phải thu hút hơn so với cô bạn gái mặt than đến cả một nụ cười cũng chẳng có chứ.
Đàn ông chính là như thế, có thể lúc đầu sẽ ham mê nhan sắc, nhưng cuối cùng kiểu gì cũng sẽ rơi vào khía cạnh của sự thú vị và dịu dàng mà thôi.
Nhưng bọn họ rất nhanh đã nhận ra Giang Cần và Phùng Nam Thư đã dừng chân. Cùng lúc đó có một người đeo một đôi găng ta trắng chầm chậm cúi người, gọi “Đại tiểu thư” và “Giang thiếu gia”, chỉ hai tiếng ngắn gọn ấy đã khiến lời nói của Tề Kỳ nghẹn lại, ánh mắt cô lộ vẻ giật mình.
Chiếc xe ô tô con màu đen được trang trí một chiếc tượng người màu vàng đã đợi dưới tòa nhà rất lâu rồi, động cơ cũng đã nguội ngắt. Cao Văn Tuệ và Phạm Thục Linh định bụng sẽ đi nhờ xe đến trạm, bọn họ cũng cầm hành lý đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Thử nói xem, ăn một bữa sáng có mất tận một tiếng đồng hồ không?
Hai người này nhất định đã làm chuyện xấu mà không rủ cô!
Cao Văn Tuệ dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn qua, nhận ra một người thì lạnh lùng như tiên nữ, một người lại ngay thẳng như quân tử, dường như thực sự chỉ đi ăn sáng. Mặc dù đã qua nguyên một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn trong sạch, không thẹn với lòng.
- Cẩn thận mà ngồi, đây là xe quý, đừng có ngồi hỏng của người ta! - Giang Cần kiêu căng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận