Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 129: Tự PR (2)

Nửa tiếng sau, Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy voan thắt nơ lộc cà lộc cộc chạy tới quảng trường Tiến lên, bước chân của cô khoan thai nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, ánh nắng rực rỡ rơi xuống người cô, càng làm nổi bật làn ra trắng gương mặt xinh đẹp của tiểu phú bà, tưởng chừng như đây là phong cảnh đẹp nhất nơi quảng trường Tiến lên.
Giang Cần đứng bên cửa quán trà sữa đưa tay chỉ cô hướng này, sau đó kéo cô vào tiệm, ngồi lên một chiếc ghế quầy bar.
- Chúng ta làm bạn lâu như vậy rồi, vẫn chưa tặng quà cho cậu, hôm nay tặng cậu một quán trà sữa được chứ?
- Được.
Phùng Nam Thư chẳng quan tâm đây là tiệm gì, chỉ cần là Giang Cần tặng cô đều thích.
Bà chị nhuộm tóc vàng ánh mắt sâu xa nhìn Giang Cần, trong lòng thầm nói phú nhị đại từ đâu đến vậy. Thế mà lại dùng cách vô nhân tính như vậy đến dụ dỗ em gái này, nhưng mà em gái này xinh đẹp thật, xinh đẹp tưởng như hoàn hảo, mình nếu là phú nhị đại chắc chắn cũng sẽ nguyện lòng tiêu tiền cho ẻm.
Nhìn Phùng Nam Thư ký tên mình trên hợp đồng, Giang Cần không khỏi có chút cảm thán.
Tiểu phú bà đúng thật là quá tin tưởng mình rồi, bảo cô ấy ký cô ấy liền ký, xem như mình mua cho cô ấy rồi, cô ấy lại ù ù cạc cạc giúp mình đếm tiền.
- Giấy phép kinh doanh tạm thời không cần đổi, chiều tôi đưa cô ấy đến căn cứ khởi nghiệp xin giấy chứng nhận tự kinh doanh, đúng rồi, trong tiệm của chị có nhân viên không?
- Có đấy, nhưng mà chỗ chị cứ lỗ vốn mãi, nên cho người ta thôi việc rồi.
- Vậy càng tốt, tạm thời không cần cho người ta nghỉ việc, chị gọi họ đến đây, cho bọn tôi xem thử.
Chị gái tóc vàng lấy điện thoại ra gọi cho những người kia, bảo nhân viên đến quán, là một cô gái, tên là Phòng Tiểu Tuyền, dáng người nhỏ gầy, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Sau khi gặp cô gái này một lúc, Giang Cần gọi điện thoại cho Tô Nại, bảo cô nàng gọi thêm Ngụy Lan Lan, lấy danh nghĩa diễn đàn đánh một hóa đơn công 80 ngàn đưa cho tiệm trà sữa Hỉ Điềm này.
Sau đó lại bảo Tô Nại mang hợp đồng quảng cáo đến đây, đưa Phùng Nam Thư ký tên.
- Ông chủ, rốt cuộc cậu đang làm gì thế?
Tô Nại ngỡ ngàng hỏi.
Giang Cần thở dài:
- Đơn giản là một khoản tiền không rõ ràng.
- Không thể nào, tôi không tin.
- Thực ra lý do rất đơn giản, cần phải PR giá tiền thuê quảng cáo, sau này mới có thể kéo phí quảng cáo lên, nhưng bên trường dạy lái xe kia không tín nhiệm chúng ta, chỉ ra giá 20 ngàn, vậy thì chúng ta chỉ có thể mua tiệm rồi tự PR rồi.
- Vậy… vậy tiệm này không phải để lãng phí rồi ư? - Tô Nại cảm thấy con đường đi cứu quốc này cũng quá ngoằn ngoèo rồi.
- Không lãng phí, chị chủ quán không duy trì được nữa rồi, chuyển nhượng giá thấp. Ngoài ra, tiệm trà sữa này lỗ vốn không phải vì hương vị không ngon, là do bên cạnh tranh phá giá, dẫn đến việc không có nguồn khác. Nhưng cuộc thi hoa khôi bây giờ vẫn rất hot, tôi chuẩn bị liên kết quán trà sữa với cuộc thi này, ra đòn kết hợp, dùng tiệm trà sữa này đánh ra một bản báo cáo tiêu thụ, đưa cho những khách hàng còn đang lưỡng lự xem.
Tô Nại có hơi hiểu ý của ông chủ, ồ một tiếng:
- Thua lỗ ban đầu, sau khi thuê quảng cáo thì kiếm bội tiền?
- Này thì tôi không chắc, suy cho cùng cũng chỉ là những suy nghĩ vô căn cứ của tôi bây giờ. Tình huống cụ thể còn phải chờ đến khi cuộc thi hoa khôi bắt đầu. Lúc đầu trang web khá khó thu hút lượng truy cập, cũng xem như thử thách một phen.
Tô Nại nghe xong xì một tiếng:
- Một mũi tên trúng ba con nhạn à? Đây là thao tác bán buôn từ đâu ra?
Giang Cần mặt đầy khinh bỉ nhìn cô:
- Đây là trí khôn của các cụ, cô không biết thời xưa cuộc thi hoa khôi đem đến rất nhiều giá trị cho thương nghiệp sao?
- Từ từ mà nghĩ, đừng suốt ngày xem mấy cái video ư ư a a nữa.
Tô Nại méo miệng, sau đó chuyển sự chú ý lên Phùng Nam Thư, đây là lần đầu tiên cô gặp người đẹp như vậy, hoàn hảo không một góc chết, mắt đẹp, môi đẹp, mũi cũng đẹp, nói thẳng là chỗ nào cũng đẹp hết.
- Bà chủ cậu thật đẹp.
Cô nàng không kiềm được nói ra.
Hai mắt Phùng Nam Thư sáng lên:
- Cậu đúng thật là người tốt.
- Được rồi, đừng vỗ mông ngựa nữa. Tô Nại nếu cậu không có tiết học thì đi tối ưu hóa chương trình đi, buổi chiều bọn tôi vẫn có tiết học, đại học tiết đầu tiên không thể đến muộn, dù gì cảm giác nghi thức vẫn phải có.
Giang Cần ngắt lời hai người này khen nhau, gọi tiểu phú bà rồi đi lên giảng đường.
Dưới ánh nắng, bóng của hai người chênh nhau vài xăng-ti-mét, một người mặc áo sơ mi, một người mặc váy, nhìn vào cực kỳ hợp đôi, cực giống khung cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình.
Ái dà !
Tiết học đầu tiên của đại học?
Tô Nại sững người một lúc.
Ê ê ê, không phải nói chính mình mới là học trưởng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận