Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 363: Nhờ Giang tổng mang tôi phát tài (1)

- Cậu là ai?
- Nhân viên phục vụ khách sạn, chuyên môn phục vụ các shark lớn trong ngành thương nghiệp uống rượu, có tôi ở đây, chư vị cứ chuyên tâm nói chuyện phiếm là được.
Giang Cần duỗi tay cầm chai rượu lên, rót một ly rượu cho người hỏi, sau đó tiếp tục dự thính.
Vị tổng giám đốc vừa đặt câu hỏi không nghi ngờ gì, bởi vì những người phục vụ có mặt đều mặc đồ đen, thế là người đó lại tiếp tục cống hiến hết mình cho cuộc thảo luận về ngành công nghiệp và sự khoe khoang của chính mình, uống rượu xong còn rất tự nhiên đưa ly rượu về phía sau chờ được phục vụ tiếp.
Hả?
Người đâu rồi?
Thằng nhóc chuyên môn phục vụ mình uống rượu, còn gọi mình là shark lớn thương nghiệp kia đâu rồi?
- Hoá ra Vương tổng đứng đầu ngành công nghiệp mát xa chân lại thích niệm Phật.
- Lương tổng mở nhà hàng ăn uống và Tụ Tiên Lâu là người theo chủ nghĩa ăn chay.
- Hứa tổng kinh doanh khách sạn có bệnh thích sạch sẽ, thậm chí không dùng khăn ăn được phục vụ sẵn mà mang theo khăn tay của riêng mình.
- Trịnh tổng mở nhà hàng Tây và quán cà phê không thích uống rượu vang đỏ mà thích uống trà, thích ăn đồ nướng ven đường nhất.
Giang Cần dạo qua một vòng rồi xoay người trở lại bàn, sau đó âm thầm đọc thuộc lòng vài chữ mấu chốt, cảm thấy tất cả bọn họ đều có những nét tương phản rất đáng yêu.
Một giờ sau, bữa tiệc của thương hội Lâm Xuyên đã tiến hành được một nửa, Giang Cần không nhịn được chạy đi tìm một nơi hẻo lánh, mở cửa sổ hít thở khí trời.
Không thể chịu đựng được.
Cho dù hắn là đại lão trong lĩnh vực trang bức, nhưng phải liên tục nghe người khác trang bức một giờ không hề gián đoạn xong cũng có chút không chịu được.
Quá biết khoe mẽ, nhất là Trần tổng, người được biến đến với cái tên gã khổng lồ trong ngành bán lẻ, càng về sau càng uống nhiều, mặt đỏ bừng không ngừng nói chuyện, nói muốn bán giày bông vải sang Châu Phi, muốn bán giấy vệ sinh cho người Ấn Độ.
Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu có thể đem nhân tính bán cho tháng ngày, đem khiêm tốn bán cho cây gậy lớn thì tốt bao nhiêu.
- Ông chủ, tất cả danh thiếp hữu ích đều được thu thập.
Ngụy Lan Lan đã dọn tấm bảng nhỏ đi, cũng rút tất cả danh thiếp bên trong ra, trong tay cô có hẳn một xấp dày.
- Ừm, cứ để trong túi xách của cô trước đi, sau đó cô lên sảnh tiệc đứng ở tầng ba ăn chút gì đó, trở về rồi xử lý sau.
- Vậy cậu thì sao?
Giang Cần duỗi lưng một cái:
- Hà tổng còn chưa đi, tôi không thể cứ như vậy rời tiệc được, vậy sẽ không tôn trọng người khác. Lát nữa sẽ gặp cô ở bãi đỗ xe.
- Vâng. - Ngụy Lan Lan gật gật đầu.
- Đúng rồi, đừng để những tổng giám đốc nhìn thấy cô, miễn cho giai đoạn sau bàn chuyện nghiệp vụ bị lộ tẩy.
Giang Cần nói xong thì lại bước vào sảnh tiệc. Mãi cho đến khi tàn cuộc, hắn mới cùng Hà Ích Quân đi tới ngoài cửa khách sạn.
Hà tổng không phải là người uống rượu giỏi nên không uống nhiều, đầu óc vẫn minh mẫn, cho nên nghĩ mãi không ra Giang Cần đang làm gì trong chuyến đi này.
Không uống rượu, không vuốt mông ngựa.
Tuy nói hắn đã di chuyển tầm vài vòng trong hội trường, nhưng lại không nói một lời, thấy ai thì rót rượu cho người đó, chuyện này có ý nghĩa gì?
- Cậu xác định không cần tôi lấy giúp danh thiếp?
Giang Cần lắc đầu:
- Những người kia đều là ông chủ lớn, trước mắt vị trí của tôi quá nhỏ nên bọn họ chướng mắt, có danh thiếp cũng vô dụng, quên đi.
Hà Ích Quân không nhịn được có chút cảm thán:
- Quả nhiên tôi vẫn không nhìn thấu được cậu.
- Hà tổng, lái xe của ngài đâu, có muốn ngồi xe của tôi trở về hay không?
- Không cần, chắc lái xe đã qua đón tôi rồi, tôi đứng ở cửa ra vào hóng hóng gió cho tỉnh táo lại một chút, cậu đi về trước đi.
Gió lạnh đêm đông thổi rất mạnh, Giang Cần lái xe đưa Ngụy Lan Lan ra khỏi bãi đỗ xe dưới lòng đất, thản nhiên tìm một chỗ bên đường dừng lại, sau đó bật đèn lên, cẩn thận lật từng tấm danh thiếp một. Hắn chọn ra tất cả những ngành nghề không liên quan, chỉ để lại những danh thiếp hữu ích ở giai đoạn sau, sau đó dùng bút bi viết xuống mấy từ mấu chốt.
Bọn Lão Chu nói rất đúng, trí nhớ ngắn hạn rất dễ bị quên lãng, cho dù trí nhớ có tốt đến đâu cũng không bằng một ngòi bút cùn.
- Lan Lan, cô nói xem tấm danh thiếp này có phải làm bằng vàng không?
Giang Cần rút ra một tấm danh thiếp vàng của một nhà phát triển bất động sản và hỏi một tiếng.
- Không thể nào, cùng lắm cũng chỉ là mạ vàng thôi.
Ngụy Lan Lan thật sự không tin có người dùng vàng vào danh thiếp của mình, đó không phải là chuyện đồ ngốc mới làm sao.
Giang Cần cũng cảm thấy không thể nào, hắn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn quyết định trở về đốt thử một chút.
Giả cũng không quan trọng, những tấm danh thiếp hữu ích này là thu hoạch lớn nhất của hắn tối nay, mỗi một tấm đều có khả năng trở thành một viên đá lát đường cho tương lai của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận