Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 187: Trò chơi nuôi dưỡng tình yêu

Người khốn khổ trên thế giới có rất nhiều, những gì hắn có thể làm chỉ có những điều này.
- Tôi ra ngoài trước, viết cho tốt nhé.
- Được, tôi biết rồi.
Hai tay của Tào Quảng Vũ gõ lách cách trên bàn phím, dường như văn chương đang tuôn trào như suối, cũng dường như cảm động sâu sắc trước câu chuyện của bà lão.
Còn Giang Cần lại quay người lẻn ra khỏi văn phòng, đi đến văn phòng tổng tìm Chủ nhiệm Nghiêm, xem xem ông đã tan làm chưa, tiện thể nghe lại chi tiết câu chuyện lần trước một lần nữa.
Con đường phát triển giống nhau, hướng phát triển cũng gần như nhau, nên nhất định phải hiểu rõ câu chuyện này, sẽ có ích cho việc chống sét về sau.
Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc Chủ nhiệm Nghiêm đã cho thông tin sai lầm như thế nào mới dẫn đến việc sắp thành lại bại của trang web này, nhất định phải hỏi rõ ràng, để tránh bản thân cũng giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng đúng là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Đã muộn như vậy, làm sao còn giáo sư nào chưa tan làm?
Vậy nên hắn hoàn toàn không tìm được người nào cả.
Nhưng đến thì cũng đến rồi, thế là Giang Cần trò chuyện với Tào Hinh Nguyệt đang trực ban một lúc.
Chuyện yêu đương của học tỷ Tào rất đỗi ngọt ngào, hôm nay lại nhận được quà từ bạn trai. Hơn nữa không phải là kiểu mua thành phẩm, mà là bản thân tự tay làm một chiếc ly bằng sứ, là một bảo bối vô giá tặng cho học tỷ Tào, Giang Cần chỉ nhìn thôi đã chua xót một phen.
Hắn chua xót không phải vì muốn có một tình yêu ngọt ngào, đơn giản là sợ Tào Hinh Nguyệt sẽ chịu phải tổn thương.
Học tỷ Tào là người tốt, hắn chỉ có thể hy vọng người mà học tỷ Tào thích cũng là người tốt.
Thế nhưng, nghe nói bạn trai của cô không phải sinh viên trường này, mà là một tình yêu ở trường khác. Chuyện đó có thể thành hiện thực hay không cũng chưa biết chừng, Giang Cần cũng chỉ có thể im lặng chúc phúc.
Khi từ văn phòng tổng trở về, bài viết của lão Tào đã được Lộ Phi Vũ gọt giũa xong, sau đó được Văn Cẩm Thụy làm thao tác một lượt, ghim lên đầu trang web.
Lưu lượng truy cập của diễn đàn rất lớn, lão Tào lại có sự nổi tiếng bởi tiếng xấu, cộng thêm được ghim trên đầu trang, vì vậy bài viết này lập tức thu hút vô số phản hồi.
“Có chuyện này thật sao?”
“Tôi biết chuyện này, tôi cũng từng gặp bà lão đó, lần nào tôi cũng đến nhà bà ấy để mua táo, vừa to vừa ngọt."
“Chết tiệt, đây không phải là tên cẩu tặc Tào thiếu gia kia sao? Loại văn vẽ thanh kỳ này thật sự khó tin mà!”
“Đúng là Tào thiếu gia, lại có lương tâm đến thế, người này tuyệt đối không phải phú nhị đại!”
"Thấy mà đau lòng quá, muốn ăn trái cây thì có thể đến chỗ bà nhé, cũng không đắt đâu!"
“Có cam không? Ngày mai tôi đến mua hai cân cam!"
“Sao phong cách của Tào thiếu gia lại thay đổi nhanh như vậy, không chửi y làm tôi thấy thật khó chịu!"
“Thứ cậu viết hôm nay cũng được đó, bỏ đi, bà đây tạm thời tha cho cậu!”
Tào Quảng Vũ xem bình luận trong bài viết, không khỏi cảm thấy hốt hoảng, y tự nhủ, mặc dù mấy tên anti này vẫn còn mắng chửi, nhưng dường như giọng điệu đã dịu đi rất nhiều, thậm chí còn có không ít người khuyến khích y, ngay cả cái tên “Tam Cá Tự” muốn gặp y cũng nói không tìm y làm phiền nữa.
Trong lòng lão Tào có cảm giác không sao tả được, hệt như có cảm giác thành tựu, lại hệt như cảm thấy một sự ấm áp đến không ngờ.
- Được rồi, mọi việc làm đến bước này cũng ổn rồi, hiệu quả cụ thể phải đợi ngày mai lên men mới biết được, chúng ta trở về ngủ thôi.
Giang Cần nói xong, đột nhiên nhìn thấy một hộp nho xanh trên bàn, lại ngẩng đầu, hắn phát hiện tại chỗ làm việc của Lộ Phi Vũ, Văn Cẩm Thụy, Lô Tuyết Mai và Đổng Miêu Miêu đều có một hộp nho xanh, ngoài nho ra còn có các loại dâu tây, đầy đủ các chủng loại.
- Ai mua trái cây thế, sao không có phần tôi?
- Bà chủ mua cho đấy!
Văn Cẩm Thụy nói một câu ngọt ngào.
Giang Cần mỉm cười, thầm nghĩ, mọi người thật biết nói bừa, làm sao cô bé dễ thương ngốc nghếch ấy hiểu được cách thức lấy lòng mọi người thế này:
- Đừng nói nhảm, rốt cuộc là ai mua?
Tô Nại ngẩng đầu lên:
- Thật sự là bà chủ mua mà, lúc chiều tan học, cô ấy đã đến đây một chuyến, mua rất nhiều trái cây cho chúng tôi ăn. Ông chủ, bà chủ hào phóng hơn cậu rất nhiều.
Giang Cần hơi mơ hồ, hắn thầm nghĩ, bà chủ mà mọi người đang nói đến và bà chủ mà hắn đang nghĩ trong đầu có thật là cùng một người không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận