Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 505: Cùng đi hưởng phúc

- Lão Nhâm quá mạnh mẽ, thế mà có thể đạt vị trí thứ năm. Trong mười hai người, cậu đã ở trình độ trung thượng du rồi!
Chu Siêu liên tục gật đầu:
- Tào ca nói đúng, tôi còn tưởng rằng cậu không thể kiên trì nổi, anh em phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa!
- Thứ năm... Có cúp không?
Nhâm Tự Cường mím môi hỏi một câu.
- Có cái con gà, chung kết còn không vào được. Nhưng không sao, Tào ca quyết định, buổi tối để cho lão Giang mời khách ăn cơm!
Buổi chiều, ánh mặt trời ôn hòa hợp lòng người, phát thanh viên trên đài chủ tịch đang nghiêm trang đọc diễn cảm bản thảo của các khoa, thanh âm dễ nghe truyền khắp sân thể dục.
Nữ sinh không có hứng thú với loại âm giả này, thậm chí còn có chút ghét bỏ, nhưng nam sinh nghe xong lại toàn thân tràn ngập sức sống.
Thậm chí còn có một ông anh nhân cơ hội đưa lên một bức thư thổ lộ, ký tên là người luôn thầm mến bạn, cộng thêm hành động nhỏ ngọt ngào kia, hương vị văn thanh tanh tôi phiêu tán khắp sân.
Lúc này Nhâm Tự Cường đã từ sân thi đấu trở về, cầm vị trí thứ năm vòng loại, mặc dù không thu hoạch được gì nhưng y lại hăng hái bừng bừng triệu hoán nam sinh trong lớp, hỏi có ai muốn đến tổ nữ xem một chút hay không.
Y nói lúc mình chạy được nửa vòng thì phát hiện hình ảnh bên kia quả thực đồ sộ dị thường.
Trên đường đua, trong hố cát, mỗi một nữ sinh nhảy nhót ướt đẫm mồ hôi đều sống động và tràn đầy năng lượng.
Y nói nếu như không phải vì lúc mình chạy qua nơi đó bị chói mắt, thì trận đấu vừa rồi y cầm chắc cái vị trí thứ ba.
- Thật con mẹ nó anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Nghe Nhâm Tự Cường nói như vậy, nam sinh trên khán đài lập tức đứng lên, tràn ngập hứng thú đi theo.
Thật ra lão Nhâm rất muốn gọi Giang Cần đi cùng, bởi vì y cảm thấy hơi ngại, có đến cũng không dám nhìn thẳng. Nhưng nếu có Giang ca thì không giống, Giang ca da mặt dày a.
Có Giang ca làm chim đầu đàn, y sẽ không cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng suy nghĩ một lát, y lắc đầu, nghĩ thầm vẫn thôi đừng gọi, Giang ca nói Phùng Nam Thư từng luyện chính tông Brazil Judo.
“Mẹ nó, lão Nhâm càng ngày càng không hiểu chuyện, có đồ tốt thế mà lại không gọi mình.”
Giang Cần bực dọc châm chọc một câu, buông tờ rơi trong tay xuống, muốn đi cùng mọi người có phúc cùng hưởng.
Nhưng vừa mới nhấc mông lên, hắn đã nhìn thấy Phùng Nam Thư đang dùng một đôi mắt trong suốt ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, sau đó cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, quay quạt điện nhỏ trong tay về phía hắn.
- Làm gì thế?
- Đổ mồ hôi, cho cậu mát. - Phùng Nam Thư nghiêm trang nói.
Giang Cần ho khan một tiếng, lại đoan chính ngay thẳng ngồi xuống, còn bóc ra hai hạt dẻ cho vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.
- Giang Cần, ăn nữa. - Phùng Nam mở cái miệng nhỏ nhắn.
- Mình bóc thêm ba hạt nữa cho cậu, sau đó qua bên kia chơi một lát được không?
- Không được.
Cao Văn Tuệ nghe tiếng liền tiến lại gần:
- Giang Cần, người ta cũng ăn, lột cho tôi ba hạt đi.
Giang Cần liếc nhìn cô một cái:
- Cậu có vest line không? Còn không biết xấu hổ nói muốn ăn?
- Ha ha, mới nãy còn nói không muốn xem, không nghĩ tới trong đầu lại nhớ mãi không quên, còn dám há mồm nói ra, thật xấu xa.
Đúng vào lúc này, từ sân thể dục ở gần khán đài nhất truyền đến một trận kinh hô, thì ra là trận đấu chạy nước rút của tổ nam đã tìm được quán quân cuối cùng.
Anh trai để tóc đuôi vịt lại lần nữa xốc vạt áo ngắn tay lên, lộ ra cơ bụng lấp lánh tứ phía, còn gồng lên hai lần, làm cho Giang Cần nhìn mà nghiến răng ken két.
Mẹ nó, quá trang bức, ghét nhất là loại trang bức này.
Có cơ bụng thì tự mình biết là được rồi, khoe cái cọng lông. Tôi đây có nhiều tiền cũng đâu có vọt tới đài chủ tịch cầm lấy loa lớn thông báo đâu.
- Đi, không xem nữa, làm điệu làm bộ, chẳng thể ưa nổi.
Giang Cần đưa quạt điện cho Cao Văn Tuệ, kéo tiểu phú bà rời khỏi sân thể dục, đến căn cứ khởi nghiệp.
Mượn gió đông của đại hội thể thao, hoạt động ngày đầu tiên của Multi-group đến cửa hàng vô cùng náo nhiệt. Lúc này phòng giường lớn của khách sạn Vienna đã được bán hết, bị hệ thống đánh dấu đầy phòng.
Hắn bảo Tô Nại mở trang quản trị để xem số liệu chi phí chi tiết, phát hiện không chỉ nam sinh viên mua vé, còn có nữ sinh viên mua vé, tỷ lệ đại khái khoảng 8 2.
20% người dùng này đều là bạn gái cấp thần tiên gì? Dĩ nhiên có thể đồng thời dâng hiến cả ví tiền và thân thể, thực sự làm cho người ta cảm động đến rơi lệ.
Chỉ có ở thời sinh viên mới có thể nhìn thấy tình yêu thuần mỹ như vậy.
Ngoại trừ phòng giường lớn ở Vienna, phần lẩu của Trung tâm thương mại Vạn Chúng cũng bị đặt mua hết sạch, đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận