Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 146: Đàn ông phong lưu có cái gì tốt

- Như vậy đi, tôi thấy chị gái của tiệm trà sữa quá vất vả, cậu giao tiền cho quầy, không cần trà sữa, cũng coi như mời tôi rồi?
- Giả tạo.
Giản Thuần vẫn đứng không nói lời nào bỗng nhiên phun ra hai chữ, lại liếc mắt nhìn hắn, khiến Giang Cần nghi hoặc không thôi.
Mẹ kiếp, hai ta một câu cũng chưa từng giao tiếp, sao lại không lễ phép như vậy?
Chất lượng của nữ sinh đại học thời nay quả thật cần phải được cải thiện.
Nhưng không đợi hắn nói chuyện, điện thoại di động trong túi liền vang lên, Giang Cần vẫy vẫy tay với các cô, tìm một góc đi nghe điện thoại.
Người gọi tới là Hồng Nhan, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là thông báo cho hắn cô đã thông qua phỏng vấn và sát hạch của khoa Thương mại Quốc tế.
- Không ngờ cậu vẫn quyết định chuyển hệ.
- Tôi cảm thấy chị Nam Thư nói rất đúng, không thể bởi vì ý kiến của người khác mà thay đổi lựa chọn của mình, tôi nên làm chuyện tôi cho là đúng.
- Được rồi, vậy hay là gọi Phùng Nam Thư, mọi người cùng đi ăn một bữa cơm để chúc mừng đi?
- Hai ngày nay không được rồi, hiện tại ngày nào Sở Ti Kỳ cũng nhìn chằm chằm tôi, một tấc cũng không rời, sợ tôi một mình đi tìm cậu, chờ tôi chuyển đến khuôn viên trường chính lại ăn đi, tôi mời cậu.
- Được, vậy để sau rồi nói.
Giang Cần cúp điện thoại, cất điện thoại di động vào túi, dự định lại đến phòng 208 xem, hiện tại là giai đoạn rất quan trọng đối với trang web, hắn vẫn không yên tâm hoàn toàn làm vung tay chưởng quỹ.
- Giang Cần, sắp tới có một kỳ nghỉ dài hạn, tôi định tổ chức cho mọi người tụ tập ăn cơm, cậu cảm thấy thế nào?
Tưởng Điềm rời khỏi đám chị em ký túc, từ tiệm trà sữa Hỉ Điềm vòng trở về, tươi cười đứng trước mặt Giang Cần.
- Tôi nghĩ là được, không phải cậu đang làm lớp trưởng sao, cậu quyết định là được.
- Cậu thích thư giãn hay là trang nghiêm? Trang nghiêm thì chúng ta sẽ đến nhà hàng Nam Sơn thuê phòng bao, thư giãn thì đi Thực Vi Thiên ăn ngoài trời. - Tưởng Điềm nghiêm túc hỏi ý kiến Giang Cần.
Giang Cần nghe được ba chữ Thực Vi Thiên liền không nhịn được cắn răng:
- Đi ăn Thực Vi Thiên, mấy hôm trước lão bản đó còn phun tôi một bãi, hôm nay tôi muốn trả thù.
Sau khi đưa mắt nhìn Giang Cần rời đi, Tưởng Điềm về lại quán trà sữa, liền thấy Tống Tình Tình vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi? Giang Cần đồng ý không?
- Có, cậu ta nói đi Thực Vi Thiên. - Tưởng Điềm trả lời.
- Thật tốt quá, vậy mua trà sữa xong thì nhanh trở về, tôi phải trang điểm, chọn quần áo, mê hoặc cậu ta.
Giản Thuần đang order trà sữa nhưng cũng phải quay đầu, vẻ mặt buồn bực:
- Tình Tình, Giang Cần kia có cái gì tốt? Còn phải đặc biệt trưng diện vì cậu ta?
- Nhà cậu ta có Bentley.
- Tống Tình Tình vàng thật không sợ lửa.
- Bentley hả? A, phú nhị đại a, chẳng trách miệng lại toàn mật như vậy.
Người lạ lần đầu gặp mặt, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Giản Thuần vừa tới lớp đã bị Giang Cần ném giấy, ấn tượng đối với hắn đương nhiên không tốt lắm.
Tống Tình Tình nhịn không được mà bĩu môi nói:
- Vâng vâng vâng, tất cả mọi người trên thế giới đều là nam nhân phong lưu, không có ai tao nhã lịch sự như Trang Thần nhà cậu!
Giản Thuần quay đầu nhìn thoáng qua nam sinh đi cùng cô:
- Cậu ấy? Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi, nhưng tôi thích trưởng thành và nho nhã hơn.
Trang Thần ngượng ngùng cười cười:
- Thuần Thuần cậu uống cái gì, mình gọi giúp cậu.
- Mình tự gọi, cậu đi gọi của cậu là được.
- Ok.
Trang Thần gọi xong đi ra ngoài, sau đó lấy một tờ giấy vệ sinh, tỉ mỉ lau sạch hai cái ghế liền nhau, sau đó an vị trên một cái ghế, nhìn chăm chú Giản Thuần giữa đám người đông đúc chen chúc, khóe miệng hé lên nụ cười yếu ớt.
Y thích Giản Thuần đã năm năm, bắt đầu từ sơ trung kéo dài đến bây giờ, tuy rằng không theo đuổi được, nhưng rõ ràng càng chạy càng gần.
Lúc học sơ trung không thể yêu sớm, trong nhà quản cũng tương đối nghiêm, lần nào Giản Thuần cũng dứt khoát lưu loát cự tuyệt lời thổ lộ của y, nhưng sau khi lên đại học, thái độ của Giản Thuần đối với y rõ ràng đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Lại cố thêm chút nữa, ngày hoa nở xuân về nhất định sẽ không còn xa.
- Đi thôi, mua xong rồi.
Một lúc lâu sau, Giản Thuần mang trà sữa từ trong tiệm đi ra.
- Không uống ở đây sao?
Trang Thần có chút ngoài ý muốn, y thật vất vả mới lau xong ghế, chỉ chờ Giản Thuần ngồi xuống bên cạnh mình.
Giản Thuần nhịn không được mà bĩu môi:
- Tối nay lớp có tiệc, tất cả mọi người đều sốt ruột trở về chưng diện.
- Vậy chúng ta đi chỗ khác dạo chơi đi, chờ mấy người họ trang điểm xong sẽ hội hợp? - Trang Thần không muốn về ký túc xá quá sớm.
Giản Thuần cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục của mình:
- Thôi, mình cũng phải trở về thay quần áo, tuy rằng không cần thiết phải chưng diện, nhưng nói như thế nào cũng là bữa tiệc đầu tiên sau khi lên đại học, đi dép lê quá không đứng đắn.
- A vậy… cũng được, vậy mình về ký túc xá, tám giờ sẽ tới đón cậu.
Giản Thuần lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó quay đầu hội hợp với tiểu tỷ muội, từ quảng trường Tiến Lên một đường trở về ký túc xá nữ của Học viện Tài chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận