Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 353: Học tập khiến cho tôi vui vẻ (2)

Giang Cần trịnh trọng đặt sách giáo khoa lên bàn, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.
Mới tinh.
Ngay khi mở cuốn sách ra, có thể ngửi thấy rõ mùi mực in của cuốn sách mới.
Giang Cần bí mật mượn bút của một cô gái lạ mặt bên cạnh, trịnh trọng viết tên của mình lên.
Ba người bên cạnh cũng lật sách vở môn học mà mình yếu kém ra, vẻ mặt bốn người đều rất tập trung, im miệng không nói lời nào.
Ba phút sau, Nhâm Tự Cường bắt đầu thất thần đầu tiên, chuyển từ tri thức vừa học được lên khuôn mặt xinh xắn của cô gái ngồi đối diện.
Chu Siêu cũng có chút mệt rã rời, trang tên sách nhìn có vẻ mục nát, không biết nhớ tên trong danh sách biên soạn mấy quyển sách giáo khoa như thế nào.
Tào Quảng Vũ đã bỏ Nokia 5230 vào quyển sách, lấy bút stylus cào trên màn hình cảm ứng, y hệt như con gà mổ thóc.
- Các vị, phiền phức tập trung một chút, mình không học cũng đừng quấy rầy bạn học bên cạnh.
Giang Cần híp mắt mở miệng, ánh mắt tập trung thậm chí còn không rời khỏi quyển sách.
- Tôi còn chưa nói lời nào! - Nhâm Tự Cường thu hồi ánh mắt từ trên mặt đàn chị đối diện về, mở miệng nhỏ hô oan uổng.
- Cậu không quấy rầy tôi, vậy vì sao tôi học không vào?
- Giang ca, điều này chứng tỏ đầu óc của cậu không thích hợp để học tập, tôi cũng vậy, một chữ cũng không học nổi.
Giang Cần đẩy sách giáo khoa về phía trước, dựa lưng vào ghế:
- Không học vào cũng phải học, sách này của tôi còn in sai, nhưng tôi vẫn kiên trì đọc ba trang, cái này gọi là quyết tâm.
Chu Siêu không nhịn được bu lại:
- Không thể nào, làm sao tài liệu giảng dạy có thể in sai, để tôi xem một chút?
- Cậu nhìn đi, tôi cũng không nhận ra những ký hiệu này.
Giang Cần nhìn Chu Siêu và Nhâm Tự Cường một chút, hạ giọng mở miệng yếu ớt:
- Các cậu đều ở phế trong ổ ký túc xá rồi, lão Tào yêu đương cũng phế nốt, còn tôi thì đã bắt đầu lập nghiệp. Rất nhiều năm về sau, lão Chu và lão Nhâm có khả năng không lấy được chứng nhận tốt nghiệp, lưu lạc tới công trường khuân gạch, lão Tào trở thành người đàn ông sợ vợ, bị lên tin tức bởi vì bạo lực gia đình, tôi cũng không cẩn thận trở thành người giàu nhất và được xếp hạng trong Forbes, ngẫm lại kết cục này, chẳng lẽ không đáng sợ sao?
Chu Siêu cùng Nhâm Tự Cường đều cạn lời.
Tào Quảng Vũ không nhịn được ngẩng đầu:
- Thật ra vẫn còn một tháng nữa mới đến kỳ thi, cho nên chúng ta không cần bắt đầu ôn tập sớm như vậy đâu đúng không?
Nhâm Tự Cường gật đầu mạnh mẽ:
- Đồng ý, chu dù hiện tại có nhớ kỹ, thì đợi đến lúc thi có khả năng cũng đã quên sạch rồi.
Nghe xong Chu Siêu cũng phụ hoạ theo đuôi:
- Đúng vậy, những ký ức ép buộc này chỉ là ký ức ngắn hạn, có thể nhanh chóng quên đi.
Giang Cần nghe bọn họ xì xào bàn tán, không nhịn được phun một câu:
- Một sinh viên ba tốt như tôi làm sao lại ở chung ký túc xá với những người như các cậu cơ chứ?
Ba người đồng thời trợn trắng mắt:
- Lão Giang, ngay từ đầu, truyền thống trốn học trong ký túc xá chúng ta là do cậu nuôi dưỡng mà thành.
- Đừng viện cớ không thích học, hôm nay tôi sẽ khắc sâu cuốn sách này vào đầu.
- Giang ca, môn của cậu là toán cao cấp, học thuộc cũng không nhớ được, cái đồ chơi này là logic, nào có học bằng cách nhớ?
Giang Cần châm chọc khịt mũi coi thường kiểu nói này:
- Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Con mẹ nó chứ, cứ trơ mắt nhìn bản thân rớt môn sao?
Tào Quảng Vũ ngẫm nghĩ:
- Cậu có thể nhờ Phùng Nam Thư dạy cậu mà, hình như cô ấy chưa từng trốn học, lên lớp cũng nghiêm túc hơn so với người khác.
- Đây là biện pháp ngu xuẩn nhất.
- Tại sao?
- Có cô ấy ở đấy, tôi đâu còn tâm tư học tập nữa?
Giang Cần hỏi ngược một câu, trước mắt hiện ra gương mặt xinh đẹp kia.
Chỉ cần hắn mở lời thì chắc chắn tiểu phú bà sẽ đồng ý đến dạy hắn, nhưng khẳng định Giang Cần sẽ bị phân tâm bởi cô.
Đúng vậy, mặc dù là bạn bè tốt nhất, làm như vậy là không nên, là bỉ ổi, là tràn đầy thú vị cấp thấp, nhưng nói thế nào thì cô cũng là bạch phú mỹ, học tập nào có lực hấp dẫn lớn như bạch phú mỹ được.
- Nếu không thì hôm nay cứ đến đây thôi, chúng ta đến quán net Phi Long không?
Nhâm Tự Cường không nhịn được đưa ra một đề nghị.
- Không đi.
Lần này Chu Siêu phủ định rất dứt khoát:
- Trong lòng tôi đã cảm thấy rất có lỗi vì không thể học tập chăm chỉ, nếu đến quán nét chơi thêm một ngày nữa, thì tội lỗi của tôi sẽ càng sâu sắc hơn, và đến đêm trước khi đi ngủ, tôi chắc chắn sẽ hối hận cho mà xem.
- Cứ lãng phí thời gian ở đây như vậy cũng không có ý nghĩa gì mà, cuối cùng cũng không học được gì, vui vẻ chơi trò chơi cũng không có được. - Nhâm Tự Cường bổ thêm một câu làm cho Chu Siêu im lặng.
Hình như y nói rất có đạo lý, mình không theo ghe y tựa hồ có chút vô lý.
- Lão Giang, cậu có đi quán net hay không? - Nhâm Tự Cường lại bắt đầu xúi giục Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận