Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 587: An bài cho kỳ nghỉ (1)

Sau khi bước ra khỏi ngân hàng, Giang Cần đã thu hồi màn biểu hiện khoa trương của mình lại và biến thành một người đàn ông cao quý lạnh lùng, còn những người đến ngân hàng rút tiền thì lại hai mặt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và lén lút đăng nhập vào địa chỉ của Multi-group, như thể có một hạt giống được gieo vào trong lòng bọn họ vậy.
Lúc ba giờ chiều, Giang Cần mang theo Từ Ngọc trở về phòng 208, bước vào cửa với một xấp tiền mặt rất dày trong tay, lập tức nhận được sự chào đón như sấm dậy của 21 nhân viên.
Mà loại hoan nghênh này thường chỉ xuất hiện khi Phùng Nam Thư đến đây thị sát, không nghĩ tới một nhà tư bản trần trụi như hắn mà cũng có ngày cảm nhận được.
Chó má, đều là một đám cư sĩ muốn thêm tiền, cái này mẹ nó cũng quá chân thật rồi.
Tất nhiên là nếu mọi người đều cảm thấy vui vẻ thì Giang Cần cũng không úp mở làm gì nữa, hắn trực tiếp yêu cầu Từ Ngọc đếm tờ phát tiền, làm cho mọi người nhìn đến hai mắt lấp lánh.
- Ông chủ, cậu nói nghỉ hè sẽ dẫn chúng tôi đi du lịch, đừng có quên đó!
Tô Nại vừa ăn trong bát, vừa nhìn trong nồi.
Nhưng Giang Cần lại cảm thấy rất vui, trong lòng thầm thủ hiện tại nhân viên hăng hái làm việc như thế này đã không còn nhiều nữa:
- Đợi mọi người về hết rồi chúng ta sẽ bàn bạc trong nhóm xem muốn đi đâu chơi, nếu không có vấn đề gì thì Từ Ngọc sẽ phụ trách đặt vé máy bay.
- Trong nước hay là nước ngoài?
- Đi trong nước đi. Ổ cắm ở nước ngoài khác với ổ cắm ở nước ta. Muốn sử dụng máy tính xách tay còn phải mua bộ chuyển đổi, như thế sẽ rất bất tiện và làm chậm trễ công… cùng nhau hưởng lạc.
Lúc này Ngụy Lan Lan giơ tay lên:
- Ông chủ, Vương tổng của Vienna, Trương tổng của Hồng Cẩm Xan Ngu và một số ông chủ khác đều muốn dùng bữa với cậu.
Giang Cần suy nghĩ một lúc:
- Cơ sở của Multi-group là những thương gia hợp tác chất lượng cao này, cho nên chúng ta không thể không cho thể diện dược. Như thế này đi, tôi sẽ đi ăn cơm với Vương tổng và Trương tổng, cô, Đàm Thanh và Văn Hào, mấy người các cô tạm thời không cần đi theo mà là thay mặt tôi đi ăn một bữa với mấy ông chủ khác đi.
- Được, vậy tôi sẽ sắp xếp thời gian.
Lộ Phi Vũ nghe tiếng thì mở miệng nói:
- Ông chủ, tôi là người bản địa, tôi cũng không cần về nhà!
Giang Cần liếc nhìn y một cái:
- Phi Vũ giỏi quá, vậy anh chịu phụ trách dọn dẹp văn phòng và nhớ phải cắt điện nước, sau đó lại dọn sạch đồ đạc ở trong tủ lạnh đi.
Hô hấp của Lục Phi Vũ cứng lại:
- Ông chủ, có phải là cậu không thích tôi đúng không?
- Vớ vẩn, người mà tôi thích nhất ở trong văn phòng này là anh, người tôi tin tưởng nhất thường là người ở lại giải quyết hậu quả. Nếu không, tại sao tôi lại không giao việc đó cho Tô Nại? Bởi vì cô ấy không đáng tin cậy!
Tô Nại siết chặt nắm đấm:
- Tại sao tôi lại không đáng tin? Lúc trước cậu còn từng khen tôi là nhân viên bảo tàng mà!
Giang Cần cười ha hả một tiếng:
- Bởi vì tôi kêu cô đi cắt nước và điện, nhưng cô lại có khả năng đi cắt dây diện và phá hỏng vòi nước.
- Làm sao có thể? Tôi cũng không có ngốc. Cắt điện, cắt nước còn không phải là kéo áp và tắt van nước thôi sao? Tôi là lập trình viên chứ không phải là kẻ ngốc! - Tô Nại tức giận đến mức muốn gầm lên như một con ác long.
- Còn có?
- Còn có cái gì?
Giang Cần nhìn về phía Lộ Phi Vũ:
- Phi Vũ, cậu biết ngoài việc cúp điện và cắt nước ra còn có cái gì nữa không?
- Mua một chai Coca 2 lít, uống hết!
Lộ Phi Vũ lộ ra vẻ tự tin mà cười nói.
Giang Cần hài lòng gật đầu:
- Nhìn đi, Phi Vũ còn biết nhiều hơn cô.
Tô Nại lộ ra vẻ không thể tin được:
- Uống Coca thôi mà cũng được tính là giải quyết hậu quả tốt sao?
Lộ Phi Vũ khoanh tay lại:
- Uống Coca xong thì rửa sạch chai và đổ đầy nước vào, chọc một lỗ nhỏ và đặt ở bên trong chậu hoa cây phát tài. Từ đó đảm bảo nó sẽ có đủ lượng nước ở trong kỳ nghỉ hè này, một công ty có thể thành công thì nhân tố cốt lõi nhất chính là ở việc cây phát tài phải phát triển tốt.
- Nói hay lắm, sự cẩn thận của Phi Vũ quả thực là đã làm mắt chó của tôi trừng đến chết lặng.
- Là ông chủ dạy giỏi!
Giang Cần không khỏi vui lên, vỗ vỗ bờ vai của y.
Thật ra hắn rất ưa thích Lộ Phi Vũ, mặc dù EQ của y không cao.
Bởi vì đối với một ông chủ, bên cạnh không thể chỉ có gian thần chỉ biết nịnh hót, như vậy thì bất cứ ai cũng sẽ trở nên kiêu căng, cho nên hắn cần có một mãng thần dám nói thật, để có cái làm chuẩn mực.
Y dám nói thẳng ông chủ có phải cậu không thích tôi không, tính cách vừa đúng là mãng thần mà Giang Cần muốn.
Nếu có một ngày, bên cạnh bạn chỉ còn vô tận tung hô, đây là điều mà một Doanh Nhân Nhân Dân cần phải cảnh giác nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận