Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 197: Không ai ngủ

- Được rồi, tôi nói thật, có thể bây giờ tôi đang thích một cô gái. - Tào Quảng Vũ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt có chút nóng lên.
Giang Cần không có quá nhiều kinh ngạc:
- Bình thường, cậu chính là loại gặp rồi yêu rồi quên.
- Không, lần này là thật, cậu không phát hiện gần đây tôi luôn đi sớm về muộn sao? Thật ra tôi đã gặp mặt cô ấy, nhưng không biết vì sao, tôi trở nên rất thận trọng.
Nghe nói như thế, Giang Cần hơi hứng thú:
- Khoa nào? Quen nhau như thế nào?
- Bây giờ bọn tôi đang nói về cuộc sống, cậu không nên chuyển đề tài. Tôi hỏi cậu, lão Giang, rốt cuộc làm sao xác định mình có thích một người hay không? - Tào Quảng Vũ ném vấn đề cho Giang Cần.
- Ha ha, cậu đang hỏi một tên hói đầu làm sao để bảo dưỡng tóc đấy.
Đúng lúc này, giường bên cạnh Tào Quảng Vũ truyền đến một tiếng xèo xèo, Chu Siêu ngồi dậy:
- Thích là muốn gặp cô ấy, muốn dỗ cô ấy vui vẻ, muốn dính chặt vào nhau, là loại nhớ nhung mất hồn mất vía, là loại xúc động phấn đấu quên mình, là loại niềm vui phát ra từ tạng phủ.
- Sao cậu còn chưa ngủ? - Giang Cần không thể tin được.
Chu Siêu cũng ngồi dậy:
- Xin đấy, ở cái tuổi này làm sao ngủ sớm thế được?
Tào Quảng Vũ khoát tay tỏ vẻ không sao cả:
- Không có việc gì, chỉ cần tên chó Nhâm Tự Cường kia ngủ là được, chuyện này trời biết đất biết tôi biết các cậu biết, tuyệt đối không thể để người thứ tư biết.
- Được.
- Được.
- Không có vấn đề.
Nói xong, mọi người khó có thể tin nhìn về phía góc tây nam, phát hiện Nhâm Tự Cường cũng ngồi dậy, trên mặt mang theo mỉm cười, câu ‘không có vấn đề’ vừa rồi chính là tên này hô.
Sau khi thấy y ngồi dậy, mặt Tào Quảng Vũ đều tái mét:
- Chết tiệt, sao cậu không ngủ? Ngay cả cậu cũng biết, vậy toàn trường đều sẽ biết.
Giang Cần nghe xong khoát tay:
- Cậu sợ cậu ta cọng lông gì, cậu ta liếm Phan Tú một tháng, kết quả liếm thành anh em, thế còn chưa đủ cười cậu ta cả đời sao? Cậu còn sợ cậu ta chê cười cậu?
Nhâm Tự Cường quay đầu nằm xuống giường lại, thầm nghĩ còn không bằng giả vờ ngủ như chết luôn cho rồi.
Tào Quảng Vũ cảm thấy Giang Cần nói có đạo lý, vì vậy cũng không băn khoăn:
- Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, ngoại trừ tính tình nóng nảy một chút thì không có tật xấu gì khác, các cậu nói tôi có nên theo đuổi cô ấy không?
- Có dũng khí thích thì thích, đừng để về sau lại hối hận. Mặt khác, nhất định phải nhìn người thật chuẩn, cô gái tốt sẽ cho cậu trưởng thành, cô gái xấu sẽ chỉ làm cậu trầm luân. - Giang Cần đưa ra một lời khuyên đúng trọng tâm.
Chu Siêu nhịn không được nhích về phía trước:
- Lão Tào, là lớp chúng ta sao?
- Không phải, nói ra thì hai người cũng không quen biết, ngủ đi! - Tào Quảng Vũ nằm ngửa.
Giang Cần nhìn Chu Siêu:
- Cậu vừa nói thích là cảm giác gì?
- Thích chính là muốn gặp cô, muốn dỗ cô vui vẻ, muốn dính chặt vào nhau, là loại nhớ nhung mất hồn mất vía, là loại xúc động phấn đấu quên mình, là loại niềm vui phát ra từ tạng phủ.
Giang Cần trầm mặc một lúc lâu:
- Cậu nghe câu trả lời này từ đâu? Thật tà ác.
- Vừa rồi tôi trùm chăn đọc tiểu thuyết, đúng lúc nhìn thấy mấy câu này, hơn nữa nghe các cậu thảo luận, tôi liền thuận miệng đọc ra.
- Văn học mạng? Tôi còn tưởng là thật, thiếu chút nữa dò đúng ghế nhập tọa, tiểu thuyết mạng là thứ không có thật, chỉ biết dọa người, sau này cậu đọc ít thôi.
Giang Cần túm chăn nằm xuống, vừa định nhắm mắt ngủ, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, mở ra xem, là tin nhắn QQ của Quách Tử Hàng.
“Giang ca, tao nghe nói trường tao có một cửa hàng trà sữa muốn chuyển nhượng, mày có muốn đến xem không?”
“Thật sự là nhắc cái gì đến cái đó, ở vị trí nào, không phải là ở quảng trường nhỏ ký túc xá nam chứ?" Tốc độ ấn phím của Giang Cần xứng đáng là con nhà nòi.
Quách Tử Hàng cũng trả lời trong nháy mắt:
“Ngay dưới ký túc xá nữ.”
“Vậy sáng mai tao qua xem một chút, bảy giờ rưỡi mày ở cổng trường chờ tao, đừng tới quá sớm, có thể tao còn phải đón người.”
Sáng hôm sau, trời xanh mây trắng nắng chan hòa, là một ngày rất thích hợp để đi du lịch.
Nhân viên 208 lên xe dưới sự tổ chức của Đổng Văn Hào và Tô Nại, còn Giang Cần thì lái xe đến ký túc xá nữ, đón Phùng Nam Thư, đi một chuyến đến Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên.
Quách Tử Hàng đã chờ ở cổng trường từ lâu, lúc nhìn thấy Phùng Nam Thư còn có chút khẩn trương và không thích ứng, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.
Bạch nguyệt quang cao lãnh của trường trung học Thành Nam, tựa hồ bất kể lúc nào cũng sẽ cho người ta một cảm giác áp bách chỉ có thể nhìn từ xa.
- Lão Quách, tiệm trà sữa mà mày nói ở vị trí nào?
- Nơi mày đỗ xe lần trước.
Giang Cần gật gật đầu, đi vào cửa chính, dọc theo quảng trường đi tới ký túc xá nữ khu B.
Bạn cần đăng nhập để bình luận