Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 412: Anh họ, em thấy chị dâu rồi (2)

- Bà ngoại ơi, cháu về rồi đây!
- Ông ngoại, cháu ngoại đẹp trai hơi Ngô Ngạn Tổ đã về rồi nè!
Giang Cần xách đồ đi vào sân, vừa vào đã thấy cậu đang thảo luận chính trị thế giới với mấy người trong thôn, dì hai và dì út cũng đang hỏi thăm nhà người này người kia linh ta linh với những người phụ nữ trong thôn.
Hắn cũng không tiến lại tham gia mà là đi thẳng vào trong tìm ông bà ngoại, rồi ngồi xem ti vi cùng hai ông bà hồi lâu.
Tới giờ cơm mới thấy em họ đã chơi chán ở ngoài trở về, một tay ôm thùng Coca một tay ôm thùng Sprite, lúc đi tới bàn ăn còn ngắt trộm đầu gà bỏ vào mồm nữa.
- Anh, hôm 28 tháng Chạp em đi thư viện chơi gặp chị dâu đấy, chị dâu xinh ghê anh nhỉ.
- À em còn thấy anh bón hạt hạnh nhân cho chị dâu nữa.
Em họ của Giang Cần tên là Viên Tại Hạo, chắc do về thôn lâu rồi nên giờ giọng nghe đặc tiếng địa phương, nó vừa dặm đầu gà vừa nói, làm Giang Cần câm nín ngang tại chỗ.
- Đừng nói bậy, anh họ mày không đội trời chung với học tập lâu lắm rồi, có bao giờ đi thư viện đâu, chắc chắn là em nhìn nhầm rồi, người kia chắc là Ngô Ngạn Tổ đó.
Viên Tại Hạo mếu máo:
- Anh họ, nếu anh không nghiêm túc học hành thì danh hiệu Ngôi sao học tập ở đâu ra chứ, em thấy hai người thật mà.
- A Hạo, sao em không học cái xấu mà cứ học cái tốt thế, nghỉ đông mà còn đi thư viện, mới lớp mười mà em đã định thi lên thạc sĩ rồi à? - Ánh mắt Giang Cần lúc này vô cùng lạnh lẽo.
- Em không tới đó đọc sách, hôm đó tự dưng tuyết rơi nên em mới vào đó trốn tuyết thôi.
Lời nói của Viên Tại Hạo không có bất cứ lỗ hổng logic nào, vì căn bản là y nói thật mà.
- Mọi người đừng nghe Viên Tại Hạo nói bậy, cháu chưa bao giờ tới thư viện, thật ra cái cúp Ngôi sao học tập kia là giả thôi, do cháu điều động bạn bè bỏ phiếu nên mới thắng được đấy!
Giang Cần mong sự thật về cái giải đó có thể giảo biện cho mình.
Nhưng tiếc là cả nhà không ai để ý tới việc hắn có phải Ngôi sao học tập hay không, ngược lại bọn họ rất có hứng thú với “chị dâu” trong miệng Viên Tại Hạo.
- Đây là lý do vì sao ngày nào con cũng đòi đi thư viện ấy hả?
Tự dưng Viên Hữu Cầm hiểu ra rồi, thầm nghĩ bản thân hồ đồ thật, mấy ngày nghỉ kia ngày nào con mình cũng chạy tới thư viện mà người làm mẹ như mình còn nghĩ là con mình yêu học tập, hóa ra là yêu con nhà người ta, đi hẹn hò chứ đâu.
- Chị, lời A Hạo nói là thật hay giả vậy?
Viên Hữu Mai kinh ngạc nhìn Viên Hữu Cầm.
- Hôm giao thừa Giang Cần đưa một cô bé về nhà, là cô bé trên màn hình điện thoại của nó mà mọi người nhìn thấy hôm đó ấy, phải nói là vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.
Viên Hữu Cầm không phải cố kỵ gì khi ở trong nhà mình, nên đã nói toạc hết cả ra, lúc nhắc tới Phùng Nam Thư bà còn không kìm được nụ cười nữa chứ.
Bà vừa dứt lời thì cái tay kẹp thuốc lá của cậu cả bỗng run lên, thầm nghĩ đúng là kỳ diệu thật, may mà hôm ăn cơm không nghe theo Tiểu Mai, nói cái gì mà nếu mang được bạn gái về thì sẽ lì xì lớn đến mức nào cũng được, bằng không với độ mặt dày của Giang Cần thì kiểu gì nó cũng móc rỗng tiền riêng của mình.
- Sao không có ai để ý tới lời giảo biện của con vậy?
Giang Cần quay qua nhìn em họ:
- Đi thôi A Hạo, anh họ có vài chuyện muốn tâm sự riêng với chú mày.
Viên Tại Hạo cảm nhận được nguy hiểm nên đã lắc đầu từ chối rất dứt khoát:
- Không được đâu anh, em ngồi đây không đi đâu đâu, cảm phiền anh muốn nói gì thì nói ở đây đi.
Giang Cần giơ ngón cái lên, sau đó dù là dì hai hay là dì nhỏ hỏi thì hắn vẫn luôn bảo trì sự yên lặng, át chủ bài là hỏi gì cũng không biết, ba câu hỏi thì hết chín câu là lắc đầu.
Đến 2 giờ chiều, mọi người trong gia đình đã ăn cơm xong, phân đoạn phát lì xì chính thức bắt đầu.
Viên Tại Hạo nhận được một bao lì xì rất dày từ Giang Cần, rút ra liếc nhìn một cái thì đó là một tờ báo được gấp thành kích cỡ như tờ tiền.
Nếu không lầm thì đây chính là tờ báo mới được lót ở góc bàn.
- Anh họ…
- Không được tiêu linh tinh đâu đấy, đợi đến khai giảng lấy tiền đấy đi mua văn phòng phẩm.
Sau khi trở về từ nhà ngoại, Giang Cần chính thức tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi, vừa không cần đi dạo cùng đến tiểu phú bà vừa không phải đi gặp họ hàng, cuộc sống thật là nhàn.
Mùng ba, thời tiết sáng sủa, ngủ.
Mùng bốn, thời tiết sáng sủa, ngủ.
Mùng năm, thời tiết sáng sủa, đi thư viện dạo một vòng.
Mùng sáu, các bạn học cũ cấp ba hẹn nhau đi chơi, Giang Cần cáo bệnh không đi mà là tới trung tâm thương mại nhỏ dạo hai vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận