Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 532: Phùng Nam Thư vừa mặn vừa ngọt (1)

Khi đó tiểu phú bà rõ ràng là nữ thần lạnh lùng có tiếng trong trường, trên người mang theo khí chất thần bí lại cao quý, ít nói, không thích cười, chẳng giống người đang trong vòng tay của hắn chút nào.
Nhưng ai có thể ngờ rằng con người thật của cô lại rất đáng yêu và có chút ngốc nghếch như thế, thích gọi hắn là cưa cưa, thích được dắt tay, thích được ôm vào lòng.
Sự tương phản thực sự là điều đẹp nhất trên thế giới này.
Giang Cần đưa tay vuốt mái tóc dài óng mượt của cô, nhìn chằm chằm tiểu phú bà từ bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp trong tầm tay.
Phùng Nam Thư bị hắn nhìn chằm chằm mấy phút, nhịn không được ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn hắn, gò má trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng.
- Sao cậu lại đỏ mặt?
- Mình không đỏ mặt.
Phùng Nam Thư lạnh lùng như một sát thủ không có biểu tình, cô trở lại trong vòng tay của Giang Cần, cuộn tròn thành một quả bóng, hai tay ôm lấy cổ hắn, cô mềm mại như thể không có xương.
Giang Cần đưa mặt lại gần, muốn cắn vào gò má hồng hào của cô, muốn cắn khóc nàng thiếu nữ xinh đẹp của hàng ngàn nam sinh trường trung học Thành Nam.
Nhưng sau khi bị cám dỗ một lúc, Giang Cần lại kiềm chế được bản thân.
Chết tiệt, hắn mà cắn cô là xong đời, tiểu phú bà ngày nào cũng ‘ca ca cắn’, đến lúc đó làm sao ngăn cản được?
Chẳng lẽ lấy ranh giới cuối cùng để ngăn cản sao?
Thực ra, ranh giới cuối cùng đáng thương của hắn đã bị xé toạc từ lâu, lỗ thủng khắp nơi, giống như một cây cầu gãy không được sửa chữa lâu năm trong phim truyền hình, thiếu chỗ này thủng chỗ kia.
- Giang Cần, mình bị côn trùng cắn vào chân.
Sau khi Phùng Nam Thư ngồi lên đùi hắn thì đã cởi đôi giày da nhỏ của mình ra, đặt đôi chân mang tất đen lên trên ghế, qua đôi tất mỏng có thể nhìn thấy những ngón chân tròn xinh xắn.
Lúc này, cô đột nhiên co chân lại, giọng nói có chút đáng thương, nghe rất giống như đang làm nũng.
Nhưng vẻ mặt của cô lại rất lạnh lùng, không có một chút làm nũng nào, chỉ có thể thấy rằng cô đang rất nghiêm túc, chắc chắn là bị côn trùng cắn vào chân.
Giang Cần nghe xong lời này thì rất tức giận, hắn nghĩ thầm, trên đời còn có loại côn trùng cướp thức ăn từ miệng hổ như vậy, bọn chúng có còn nói đạo nghĩa giang hồ không?
Hắn cũng không phải là người thích bảo vệ thức ăn của mình, nhưng chúng mày cũng không thể tự chủ trương mà không hỏi ý kiến của chủ nhân chứ?
- Cậu có thấy rõ không? Đó là loại côn trùng gì?
- Nó màu đen, nhìn giống như kiến, nhưng có thể bay. - Phùng Nam Thư miêu tả chi tiết.
Ánh mắt của Giang Cần trở nên nghiêm túc hơn:
- Theo mình biết thì loại côn trùng đó hẳn là có độc, nếu không nhanh chóng xử lý thì sẽ bị viêm. Đi thôi, mình tìm chỗ nào hút độc ra cho cậu trước.
- Giang Cần, cậu lừa mình, cậu lại muốn ăn đồ ăn ngon. - Tiểu phú bà rất thông minh.
- Cậu thông minh thật…
Giang Cần mím môi rồi đột nhiên ngồi lên phía trước một chút, như thể đang chuẩn bị đứng dậy.
Phùng Nam Thư còn nghĩ rằng cái ôm của bạn tốt của ngày hôm nay đã kết thúc, ánh mắt cô lập tức trở nên nghiêm túc, cô muốn được ôm thêm năm phút nữa, nhưng lại phát hiện ra hắn chỉ là điều chỉnh tư thế, sau khi điều chỉnh xong, hắn lại ôm cô vào lòng.
Tiểu phú bà rất thỏa mãn, hai mắt sáng ngời.
Cô rất thích kề cận Giang Cần, giống như Văn Tuệ đã nói, Phùng Nam Thư, cậu thực sự là hận không thể biến thành đồ trang sức, bị buộc vào thắt lưng của Giang Cần.
Sắc trời dần dần tối.
Quảng trường phía đối diện đã trở nên rất náo nhiệt, dù có cách chỗ họ ba lối đi trong rừng nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng nhộn nhịp.
Thậm chí Giang Cần còn có thể nhìn thấy bảng hiệu Hỉ Điềm, đồng thời hắn cũng nhìn thấy dòng người tấp nập phía xa.
Không được, lần sau muốn ôm cô thì phải vào sâu hơn một chút, nếu bị chuyên gia đẩy thuyền Cao Văn Huệ nhìn thấy điều này thì có miệng cũng không giải thích rõ ràng được.
Tuy nhiên, khi số người trên quảng trường bắt đầu tăng lên, số lượng các cặp tình yêu trẻ ở rừng phong cũng bắt đầu tăng lên, bên cạnh họ cũng có một cặp đôi, họ bắt chước tư thế của Giang Cần và Phùng Nam Thư, chàng trai ngồi ở trên ghế rồi ôm cô gái vào lòng.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần không khỏi tặc lưỡi.
Trên thực tế, nhiều người sẽ gặp được một cô gái thích ngồi trong vòng tay của mình trong những năm đại học, rồi dần dần trở thành đại diện cho khoảng thời gian tươi đẹp nhất, khắc sâu trong lòng họ, trở thành sự tồn tại như trong mơ.
Chỉ là Giang Cần chưa bao giờ tưởng tượng rằng cô gái mà hắn ôm vào lòng là Phùng Nam Thư.
Lúc này, điện thoại di động của tiểu phú bà đột nhiên rung lên, sau đó tiểu phú bà cầm túi xách lên, lấy ra nhìn xem.
Người gọi là mẹ của Giang Cần, cô quay đầu lại, nháy mắt với Giang Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận